古诗词

题信州吴傅朋郎中游丝书

洪适

上饶氓俗醇且古,千室鸣弦方按堵。shàng ráo máng sú chún qiě gǔ,qiān shì míng xián fāng àn dǔ。
黄堂丈人今循良,河南治平追鼻祖。huáng táng zhàng rén jīn xún liáng,hé nán zhì píng zhuī bí zǔ。
讼棠留景分清阴,炉篆方羊燕寝深。sòng táng liú jǐng fēn qīng yīn,lú zhuàn fāng yáng yàn qǐn shēn。
笑谈了却邦人事,游戏翰墨惟书林。xiào tán le què bāng rén shì,yóu xì hàn mò wéi shū lín。
自从真行易篆隶,草圣书绝驰极挚。zì cóng zhēn xíng yì zhuàn lì,cǎo shèng shū jué chí jí zhì。
游云惊龙初振奇,渴骥怒猊争作势。yóu yún jīng lóng chū zhèn qí,kě jì nù ní zhēng zuò shì。
臣中第一兹谓谁,寥寥典则其几希。chén zhōng dì yī zī wèi shuí,liáo liáo diǎn zé qí jǐ xī。
丈人尺牍妙天下,臧去收拾生光辉。zhàng rén chǐ dú miào tiān xià,zāng qù shōu shí shēng guāng huī。
作古要须从我始,直欲名家自成体。zuò gǔ yào xū cóng wǒ shǐ,zhí yù míng jiā zì chéng tǐ。
手追心摹前无人,一扫尘踪有新意。shǒu zhuī xīn mó qián wú rén,yī sǎo chén zōng yǒu xīn yì。
纵横经纬生胸中,落纸便与游丝同。zòng héng jīng wěi shēng xiōng zhōng,luò zhǐ biàn yǔ yóu sī tóng。
缫瓮茧车飞白雪,织檐蛛网破清风。sāo wèng jiǎn chē fēi bái xuě,zhī yán zhū wǎng pò qīng fēng。
一行一笔相联属,姿态规抚骇凡目。yī xíng yī bǐ xiāng lián shǔ,zī tài guī fǔ hài fán mù。
临池漫劳三十年,千兔从教后人秃。lín chí màn láo sān shí nián,qiān tù cóng jiào hòu rén tū。
旧闻吕向连锦书,百字环写萦发如。jiù wén lǚ xiàng lián jǐn shū,bǎi zì huán xiě yíng fā rú。
惜哉淟汩已无考,盍使北面称台舆。xī zāi tiǎn gǔ yǐ wú kǎo,hé shǐ běi miàn chēng tái yú。
独步不复名相甲,端恨二王无此法。dú bù bù fù míng xiāng jiǎ,duān hèn èr wáng wú cǐ fǎ。
只今四海书同文,使者来求至将押。zhǐ jīn sì hǎi shū tóng wén,shǐ zhě lái qiú zhì jiāng yā。

洪适

洪适(1117~1184)南宋金石学家、诗人、词人。初名造,字温伯,又字景温;入仕后改名适,字景伯;晚年自号盘洲老人,饶州鄱阳(今江西省波阳县)人,洪皓长子,累官至尚书右仆射、同中书门下平章事兼枢密使,封魏国公,卒谥文惠。洪适与弟弟洪遵、洪迈皆以文学负盛名,有“鄱阳英气钟三秀”之称。同时,他在金石学方面造诣颇深,与欧阳修、赵明诚并称为宋代金石三大家。 洪适的作品>>

猜您喜欢

左举善求草堂诗

洪适

孤山佳处著茅庐,饱看云烟自卷舒。gū shān jiā chù zhù máo lú,bǎo kàn yún yān zì juǎn shū。
莫向淮南恋戎幕,松关恐有绝交书。mò xiàng huái nán liàn róng mù,sōng guān kǒng yǒu jué jiāo shū。

春雪再作戏成绝句

洪适

常年穷腊无一白,盈尺冬来已屡书。cháng nián qióng là wú yī bái,yíng chǐ dōng lái yǐ lǚ shū。
底事天公太手熟,又同春絮到阶除。dǐ shì tiān gōng tài shǒu shú,yòu tóng chūn xù dào jiē chú。

次韵车中倦吟二首

洪适

旧国于今作两家,邻翁有酒不能赊。jiù guó yú jīn zuò liǎng jiā,lín wēng yǒu jiǔ bù néng shē。
明朝又逐归鸿去,只有尘埃满一车。míng cháo yòu zhú guī hóng qù,zhǐ yǒu chén āi mǎn yī chē。

次韵车中倦吟二首

洪适

叱驭宁辞历险难,投戈且幸迩遐安。chì yù níng cí lì xiǎn nán,tóu gē qiě xìng ěr xiá ān。
毡车轩簸长危坐,恰似舟行八节滩。zhān chē xuān bǒ zhǎng wēi zuò,qià shì zhōu xíng bā jié tān。

次韵初入东京二首

洪适

乾坤正欲稔天骄,会见降胡款圣朝。qián kūn zhèng yù rěn tiān jiāo,huì jiàn jiàng hú kuǎn shèng cháo。
蓄锐乘机先自治,莫令武库五兵销。xù ruì chéng jī xiān zì zhì,mò lìng wǔ kù wǔ bīng xiāo。

次韵初入东京二首

洪适

五门双阙未央城,碧瓦朱甍云雾生。wǔ mén shuāng quē wèi yāng chéng,bì wǎ zhū méng yún wù shēng。
真主南巡正尝胆,从今瞻仰泰阶平。zhēn zhǔ nán xún zhèng cháng dǎn,cóng jīn zhān yǎng tài jiē píng。

绝句

洪适

宣防瓠子挠西京,向者河堤役不宁。xuān fáng hù zi náo xī jīng,xiàng zhě hé dī yì bù níng。
胡虏任教流就下,始知谈舌误朝廷。hú lǔ rèn jiào liú jiù xià,shǐ zhī tán shé wù cháo tíng。

次韵北使邀观常丰湖

洪适

一派澄湖何处来,鸣桹渔子聚还开。yī pài chéng hú hé chù lái,míng láng yú zi jù hái kāi。
主人甚顾他乡客,莫使归途欠一杯。zhǔ rén shén gù tā xiāng kè,mò shǐ guī tú qiàn yī bēi。

次韵保州闻角

洪适

觉来屈指数修程,历遍中原长短亭。jué lái qū zhǐ shù xiū chéng,lì biàn zhōng yuán zhǎng duǎn tíng。
谁向城头晓鸣角,胡音嘈囋不须听。shuí xiàng chéng tóu xiǎo míng jiǎo,hú yīn cáo zá bù xū tīng。

次韵保州闻角

洪适

胡音嘈囋不须听,整顿征衫待启明。hú yīn cáo zá bù xū tīng,zhěng dùn zhēng shān dài qǐ míng。
已把哀笳变清角,可伤任昧杂韶英。yǐ bǎ āi jiā biàn qīng jiǎo,kě shāng rèn mèi zá sháo yīng。

次韵梁门

洪适

双垒依然柳作阴,故疆行尽倍伤心。shuāng lěi yī rán liǔ zuò yīn,gù jiāng xíng jǐn bèi shāng xīn。
时平且得无争战,苔上戈枪卧绿沈。shí píng qiě dé wú zhēng zhàn,tái shàng gē qiāng wò lǜ shěn。

次韵白沟河

洪适

唐馀画壤愧鸿沟,西闭关门汉道柔。táng yú huà rǎng kuì hóng gōu,xī bì guān mén hàn dào róu。
一自旄头入京洛,至今泉水不东流。yī zì máo tóu rù jīng luò,zhì jīn quán shuǐ bù dōng liú。

燕馆日膳得四雁笼之以归

洪适

提携乘雁脱庖丁,等待他年羽翼成。tí xié chéng yàn tuō páo dīng,děng dài tā nián yǔ yì chéng。
唳月摩云须有便,莫教更作不能鸣。lì yuè mó yún xū yǒu biàn,mò jiào gèng zuò bù néng míng。

次韵杨花二首

洪适

桃花开落不同时,燕子衔泥相伴飞。táo huā kāi luò bù tóng shí,yàn zi xián ní xiāng bàn fēi。
若向章台问春色,可无清泪湿征衣。ruò xiàng zhāng tái wèn chūn sè,kě wú qīng lèi shī zhēng yī。

次韵杨花二首

洪适

官路风轻落絮迷,望中高下杂游丝。guān lù fēng qīng luò xù mí,wàng zhōng gāo xià zá yóu sī。
糁毡拟雪春无际,只有骚人圣得知。sǎn zhān nǐ xuě chūn wú jì,zhǐ yǒu sāo rén shèng dé zhī。