古诗词

枯柏

王洋

斋前两柏树,其大皆十围。zhāi qián liǎng bǎi shù,qí dà jiē shí wéi。
我初营屋时,正与两柏期。wǒ chū yíng wū shí,zhèng yǔ liǎng bǎi qī。
其一傍北亭,其一近南篱。qí yī bàng běi tíng,qí yī jìn nán lí。
相去十步间,当夏无炎曦。xiāng qù shí bù jiān,dāng xià wú yán xī。
我翁时来游,对此颜貌怡。wǒ wēng shí lái yóu,duì cǐ yán mào yí。
群从来其间,或饮或赋诗。qún cóng lái qí jiān,huò yǐn huò fù shī。
宾客来其间,顾盻屡解颐。bīn kè lái qí jiān,gù xì lǚ jiě yí。
桃李几番春,不逐物态移。táo lǐ jǐ fān chūn,bù zhú wù tài yí。
霜雪苦侵刻,曾不颜色衰。shuāng xuě kǔ qīn kè,céng bù yán sè shuāi。
亦知坚贞性,凛凛不可期。yì zhī jiān zhēn xìng,lǐn lǐn bù kě qī。
夫何今年秋,予来自京师。fū hé jīn nián qiū,yǔ lái zì jīng shī。
哭亲苫块间,喘息绝自持。kū qīn shān kuài jiān,chuǎn xī jué zì chí。
忽见南篱柏,索索但枯枝。hū jiàn nán lí bǎi,suǒ suǒ dàn kū zhī。
徘徊柏树下,终日怀嗟咨。pái huái bǎi shù xià,zhōng rì huái jiē zī。
家人对我言,柏死已经时。jiā rén duì wǒ yán,bǎi sǐ yǐ jīng shí。
今年春夏交,老翁初见之。jīn nián chūn xià jiāo,lǎo wēng chū jiàn zhī。
悲伤复爱惜,不忍加斧斯。bēi shāng fù ài xī,bù rěn jiā fǔ sī。
意谓粪壤间,所处非所宜。yì wèi fèn rǎng jiān,suǒ chù fēi suǒ yí。
材已中栋梁,安得死茅茨。cái yǐ zhōng dòng liáng,ān dé sǐ máo cí。
为此感慨久,子岂尽得知。wèi cǐ gǎn kǎi jiǔ,zi qǐ jǐn dé zhī。
我既闻此言,不觉重纷洟。wǒ jì wén cǐ yán,bù jué zhòng fēn tì。
岂为小圃内,失此岁寒姿。qǐ wèi xiǎo pǔ nèi,shī cǐ suì hán zī。
盖念天与人,响答良不疑。gài niàn tiān yǔ rén,xiǎng dá liáng bù yí。
方夏巨柏死,致秋哲人萎。fāng xià jù bǎi sǐ,zhì qiū zhé rén wēi。
岂不明告人,象类来不迟。qǐ bù míng gào rén,xiàng lèi lái bù chí。
所以翁对此,泫然双泪垂。suǒ yǐ wēng duì cǐ,xuàn rán shuāng lèi chuí。
大厦将营度,固非一木支。dà shà jiāng yíng dù,gù fēi yī mù zhī。
奈何如此材,终死不得施。nài hé rú cǐ cái,zhōng sǐ bù dé shī。
芃芃丛生者,朴樕良已卑。péng péng cóng shēng zhě,pǔ sù liáng yǐ bēi。
槐老未及仞,露腹忧明离。huái lǎo wèi jí rèn,lù fù yōu míng lí。
东边一畦菊,岂足充朝饥。dōng biān yī qí jú,qǐ zú chōng cháo jī。
树兰徒九畹,不能比芜蘼。shù lán tú jiǔ wǎn,bù néng bǐ wú mí。
萧萧数竿竹,空腹将何为。xiāo xiāo shù gān zhú,kōng fù jiāng hé wèi。
此外杂花木,不复较雄雌。cǐ wài zá huā mù,bù fù jiào xióng cí。
譬如麟失薮,驽马从竞驰。pì rú lín shī sǒu,nú mǎ cóng jìng chí。
鸾凤要高翔,巢卵何用窥。luán fèng yào gāo xiáng,cháo luǎn hé yòng kuī。
于怀久衡虑,追数苦费词。yú huái jiǔ héng lǜ,zhuī shù kǔ fèi cí。
枯柏复枯柏,汝其亦长思。kū bǎi fù kū bǎi,rǔ qí yì zhǎng sī。

王洋

宋楚州山阳人,字元渤。王资深子。徽宗宣和六年进士。高宗绍兴初诏试馆职,历秘书省正字、校书郎、守起居舍人,擢知制诰。十年以权发遣吉州换邵武军。洪皓使金归,人无敢过其居,洋独与往来,为人诬告与闻洪皓欺世飞语,以直徽猷阁出知饶州。寓居信州,有荷花水木之趣,因号王南池。善诗文,其诗极意镂刻,文章以温雅见长。有《东牟集》。 王洋的作品>>

猜您喜欢

王提干送云安春色以诗还酒尊

王洋

万里关河未说长,亡何乡是醉中乡。wàn lǐ guān hé wèi shuō zhǎng,wáng hé xiāng shì zuì zhōng xiāng。
客居江馆当炎热,春日云安逸色香。kè jū jiāng guǎn dāng yán rè,chūn rì yún ān yì sè xiāng。
沽水童奴思给酒,乞钱司业更传觞。gū shuǐ tóng nú sī gěi jiǔ,qǐ qián sī yè gèng chuán shāng。
蓝桥不用鸳鸯语,只合壶中贮玉浆。lán qiáo bù yòng yuān yāng yǔ,zhǐ hé hú zhōng zhù yù jiāng。

陈长卿凌季文自弋阳寄酒曲以诗谢之

王洋

六十行年两鬓苍,兴来犹爱引杯长。liù shí xíng nián liǎng bìn cāng,xīng lái yóu ài yǐn bēi zhǎng。
黄翁垆下山河远,酒母车来驿传香。huáng wēng lú xià shān hé yuǎn,jiǔ mǔ chē lái yì chuán xiāng。
碧落侍郎烧鼎诀,粉闱仙客驻颜方。bì luò shì láng shāo dǐng jué,fěn wéi xiān kè zhù yán fāng。
三斟卯饮心无事,一枕亡何是故乡。sān zhēn mǎo yǐn xīn wú shì,yī zhěn wáng hé shì gù xiāng。

曾法师尝寄蒲萄追作一篇

王洋

自分蔬肠甘苜蓿,那烦远骑送蒲萄。zì fēn shū cháng gān mù xu,nà fán yuǎn qí sòng pú táo。
青条自有悠扬势,甘液多因灌溉劳。qīng tiáo zì yǒu yōu yáng shì,gān yè duō yīn guàn gài láo。
坐见满盘堆马乳,全胜千里惠鹅毛。zuò jiàn mǎn pán duī mǎ rǔ,quán shèng qiān lǐ huì é máo。
病来苦不胜杯杓,今日思君饮浊醪。bìng lái kǔ bù shèng bēi biāo,jīn rì sī jūn yǐn zhuó láo。

曾谹父惠黄龙菜

王洋

朝日团团上碧峰,蔬盘牢馔四时同。cháo rì tuán tuán shàng bì fēng,shū pán láo zhuàn sì shí tóng。
园供小摘添幽事,雨打寒菘带晚浓。yuán gōng xiǎo zhāi tiān yōu shì,yǔ dǎ hán sōng dài wǎn nóng。
可但拈香参玉版,直须进步礼黄龙。kě dàn niān xiāng cān yù bǎn,zhí xū jìn bù lǐ huáng lóng。
溪堂炊甑容千客,不打阇黎饭后钟。xī táng chuī zèng róng qiān kè,bù dǎ dū lí fàn hòu zhōng。

挽向伯恭

王洋

十里林花带月萝,垄头车马断经过。shí lǐ lín huā dài yuè luó,lǒng tóu chē mǎ duàn jīng guò。
可怜人物今如此,试问天公事若何。kě lián rén wù jīn rú cǐ,shì wèn tiān gōng shì ruò hé。
篱下渊明惟酒菊,舟中范子任烟波。lí xià yuān míng wéi jiǔ jú,zhōu zhōng fàn zi rèn yān bō。
璇题金榜垂霄汉,千古荣名定不磨。xuán tí jīn bǎng chuí xiāo hàn,qiān gǔ róng míng dìng bù mó。

挽向伯恭

王洋

绝代风流世所希,如公真是命难推。jué dài fēng liú shì suǒ xī,rú gōng zhēn shì mìng nán tuī。
三辞令尹高前哲,两挂儒冠当盛时。sān cí lìng yǐn gāo qián zhé,liǎng guà rú guān dāng shèng shí。
丞相耐官天语贵,左师习礼楚人知。chéng xiāng nài guān tiān yǔ guì,zuǒ shī xí lǐ chǔ rén zhī。
试看流庆当何似,滚滚长江不尽期。shì kàn liú qìng dāng hé shì,gǔn gǔn zhǎng jiāng bù jǐn qī。

挽徐次翁

王洋

仁义功高泽子孙,衣冠由是古王门。rén yì gōng gāo zé zi sūn,yī guān yóu shì gǔ wáng mén。
位升五品鹓鸾贵,政在三州民社尊。wèi shēng wǔ pǐn yuān luán guì,zhèng zài sān zhōu mín shè zūn。
一旐岂期江汉远,千年惟有德风存。yī zhào qǐ qī jiāng hàn yuǎn,qiān nián wéi yǒu dé fēng cún。
了知大末渊源在,功业皋夔付后昆。le zhī dà mò yuān yuán zài,gōng yè gāo kuí fù hòu kūn。

挽徐次翁

王洋

自想温容耳诲词,他乡已恨重分违。zì xiǎng wēn róng ěr huì cí,tā xiāng yǐ hèn zhòng fēn wéi。
送人作守乘轩去,结草为灵象俑归。sòng rén zuò shǒu chéng xuān qù,jié cǎo wèi líng xiàng yǒng guī。
会合只如风过烛,花阴何异月澄辉。huì hé zhǐ rú fēng guò zhú,huā yīn hé yì yuè chéng huī。
相门子婿诸侯服,除却清名百事非。xiāng mén zi xù zhū hóu fú,chú què qīng míng bǎi shì fēi。

挽乔民瞻

王洋

楚乡槐市忆当年,锦绣文章六艺先。chǔ xiāng huái shì yì dāng nián,jǐn xiù wén zhāng liù yì xiān。
朱绂哀怜应有在,白头故旧各凄然。zhū fú āi lián yīng yǒu zài,bái tóu gù jiù gè qī rán。
修文地下埋英骨,遗爱江城付彩编。xiū wén dì xià mái yīng gǔ,yí ài jiāng chéng fù cǎi biān。
造化于公意良厚,不教丹旐涉长川。zào huà yú gōng yì liáng hòu,bù jiào dān zhào shè zhǎng chuān。

挽向倅

王洋

耐官丞相山河业,靖国帘帷社稷勋。nài guān chéng xiāng shān hé yè,jìng guó lián wéi shè jì xūn。
四姓风流传学问,三朝润泽庆来云。sì xìng fēng liú chuán xué wèn,sān cháo rùn zé qìng lái yún。
重车折轴人何力,积阀传家子有文。zhòng chē zhé zhóu rén hé lì,jī fá chuán jiā zi yǒu wén。
史笔它时汗青简,左师家谱绍清芬。shǐ bǐ tā shí hàn qīng jiǎn,zuǒ shī jiā pǔ shào qīng fēn。

王侍郎挽章

王洋

当年幕府拜英游,十载乌丝换白头。dāng nián mù fǔ bài yīng yóu,shí zài wū sī huàn bái tóu。
城郭俱非前日梦,关山如旧一天愁。chéng guō jù fēi qián rì mèng,guān shān rú jiù yī tiān chóu。
诗人已作潭移影,往事休论江自流。shī rén yǐ zuò tán yí yǐng,wǎng shì xiū lùn jiāng zì liú。
物色佳城闭何许,西山凝望不胜秋。wù sè jiā chéng bì hé xǔ,xī shān níng wàng bù shèng qiū。

挽玉山詹教授

王洋

鹤发双亲岁月残,既沾三釜即心欢。hè fā shuāng qīn suì yuè cán,jì zhān sān fǔ jí xīn huān。
广文未脱一官冷,范叔宁忘昔日寒。guǎng wén wèi tuō yī guān lěng,fàn shū níng wàng xī rì hán。
文中八科名益重,魂归千里命尤难。wén zhōng bā kē míng yì zhòng,hún guī qiān lǐ mìng yóu nán。
后生它日思风范,只向传铭石上看。hòu shēng tā rì sī fēng fàn,zhǐ xiàng chuán míng shí shàng kàn。

哭周秀实

王洋

馀英初约转船蓬,二载庐陵郡课同。yú yīng chū yuē zhuǎn chuán péng,èr zài lú líng jùn kè tóng。
官簿纵居时俊后,诗名旧列昔贤中。guān bù zòng jū shí jùn hòu,shī míng jiù liè xī xián zhōng。
三斟屡酌前溪月,一瞬曾帆下渚风。sān zhēn lǚ zhuó qián xī yuè,yī shùn céng fān xià zhǔ fēng。
千里音容从此绝,梦随江水远朝东。qiān lǐ yīn róng cóng cǐ jué,mèng suí jiāng shuǐ yuǎn cháo dōng。

哭周秀实

王洋

翁来谓有世间情,翁弃人寰一叶轻。wēng lái wèi yǒu shì jiān qíng,wēng qì rén huán yī yè qīng。
白玉楼成金阙峻,步虚章就紫霄清。bái yù lóu chéng jīn quē jùn,bù xū zhāng jiù zǐ xiāo qīng。
笑谈烈焰怀飞壁,寂寞空潮自打城。xiào tán liè yàn huái fēi bì,jì mò kōng cháo zì dǎ chéng。
大笔如椽石似玉,何人为与说平生。dà bǐ rú chuán shí shì yù,hé rén wèi yǔ shuō píng shēng。

哭宋文渊

王洋

清怀凛凛古人风,尚忆当年语意同。qīng huái lǐn lǐn gǔ rén fēng,shàng yì dāng nián yǔ yì tóng。
开口剑锋初论事,归林弱羽已伤弓。kāi kǒu jiàn fēng chū lùn shì,guī lín ruò yǔ yǐ shāng gōng。
累朝因革襟怀内,四海悲欢指顾中。lèi cháo yīn gé jīn huái nèi,sì hǎi bēi huān zhǐ gù zhōng。
寂寞门阑感恩客,曾将顽质谢磨砻。jì mò mén lán gǎn ēn kè,céng jiāng wán zhì xiè mó lóng。