古诗词

放歌行

汪莘

口中吐佛子,腰间出神仙。kǒu zhōng tǔ fú zi,yāo jiān chū shén xiān。
眉心红日大如钱,脑宫诵经声泠然。méi xīn hóng rì dà rú qián,nǎo gōng sòng jīng shēng líng rán。
瞿昙黄老去我久,可使举世终无传。qú tán huáng lǎo qù wǒ jiǔ,kě shǐ jǔ shì zhōng wú chuán。
天亦若忌我,我自梦里知其天。tiān yì ruò jì wǒ,wǒ zì mèng lǐ zhī qí tiān。
团团清光中,本来面目常现前。tuán tuán qīng guāng zhōng,běn lái miàn mù cháng xiàn qián。
分明是真不是想,水中月影镜中像。fēn míng shì zhēn bù shì xiǎng,shuǐ zhōng yuè yǐng jìng zhōng xiàng。
自从别后见君稀,一朝邂逅成欢赏。zì cóng bié hòu jiàn jūn xī,yī cháo xiè hòu chéng huān shǎng。
见亦不可拟,得亦不可强。jiàn yì bù kě nǐ,dé yì bù kě qiáng。
知音相逢只弹指,甃命遮寒且涵养。zhī yīn xiāng féng zhǐ dàn zhǐ,zhòu mìng zhē hán qiě hán yǎng。
芙蓉芰荷颠倒披,九天风露流肝脾。fú róng jì hé diān dào pī,jiǔ tiān fēng lù liú gān pí。
俯观人世不忍弃,世人弃我良非痴。fǔ guān rén shì bù rěn qì,shì rén qì wǒ liáng fēi chī。
有时愤闷须痛饮,长安市上相追随。yǒu shí fèn mèn xū tòng yǐn,zhǎng ān shì shàng xiāng zhuī suí。
左挟田先生,右拍樊于期。zuǒ xié tián xiān shēng,yòu pāi fán yú qī。
狗屠在前舞阳后,击筑叱起高渐离。gǒu tú zài qián wǔ yáng hòu,jī zhù chì qǐ gāo jiàn lí。
扬雄但能识奇字,未识以道御之无不宜。yáng xióng dàn néng shí qí zì,wèi shí yǐ dào yù zhī wú bù yí。
一舞神鬼哭,再舞雷电飞。yī wǔ shén guǐ kū,zài wǔ léi diàn fēi。
三舞乾坤悉清净,却视万物生光辉。sān wǔ qián kūn xī qīng jìng,què shì wàn wù shēng guāng huī。
我衰不能作伊川,手把犁锄垦蚯蚓。wǒ shuāi bù néng zuò yī chuān,shǒu bǎ lí chú kěn qiū yǐn。
亦复不能作吕望,垂丝磻溪上。yì fù bù néng zuò lǚ wàng,chuí sī pán xī shàng。
但愿汉家宗社牢,化权何必吾人操。dàn yuàn hàn jiā zōng shè láo,huà quán hé bì wú rén cāo。
但愿紫微宫南太微北,中间七个能甄陶。dàn yuàn zǐ wēi gōng nán tài wēi běi,zhōng jiān qī gè néng zhēn táo。
君不见张三裹青衫,李四著紫袍,黄金转多官转高。jūn bù jiàn zhāng sān guǒ qīng shān,lǐ sì zhù zǐ páo,huáng jīn zhuǎn duō guān zhuǎn gāo。
孔丘盗蹠那复辨,长蛇封豕争雄豪。kǒng qiū dào zhí nà fù biàn,zhǎng shé fēng shǐ zhēng xióng háo。
我欲告天天肯否,旁人窃笑妇摇手。wǒ yù gào tiān tiān kěn fǒu,páng rén qiè xiào fù yáo shǒu。
不如开眼明月前,莫教失却清风后。bù rú kāi yǎn míng yuè qián,mò jiào shī què qīng fēng hòu。
杜子美,李太白,清风为魂月为魄。dù zi měi,lǐ tài bái,qīng fēng wèi hún yuè wèi pò。
至今来往天地间,几回独把栏干拍。zhì jīn lái wǎng tiān dì jiān,jǐ huí dú bǎ lán gàn pāi。

汪莘

汪莘(1155~1227)南宋诗人。字叔耕,号柳塘,休宁(今属安徽)人,布衣。隐居黄山,研究《周易》,旁及释、老。宋宁宗嘉定年间,他曾三次上书朝廷,陈述天变、人事、民穷、吏污等弊病,以及行师布阵的方法,没有得到答复。徐谊知建康时,想把他作为遁世隐士向朝廷荐举,但未能成功。晚年筑室柳溪,自号方壶居士,与朱熹友善。作品有《方壶存稿》 9卷,有明汪璨等刻本;又有《方壶集》4卷,有清雍正九年(1731)刻本。 汪莘的作品>>

猜您喜欢

直院自言愿所以相拯之意有非毫楮所可宣者归途口占一绝为寄

汪莘

倾国佳人默怨天,红颜过了拜尊前。qīng guó jiā rén mò yuàn tiān,hóng yán guò le bài zūn qián。
世家大族多兄嫂,独得公姑分外怜。shì jiā dà zú duō xiōng sǎo,dú dé gōng gū fēn wài lián。

三月十九日过松江五绝

汪莘

在家每忆松江好,及到松江又忆家。zài jiā měi yì sōng jiāng hǎo,jí dào sōng jiāng yòu yì jiā。
梦见樵青来竹里,笑将渔父插桃花。mèng jiàn qiáo qīng lái zhú lǐ,xiào jiāng yú fù chā táo huā。

三月十九日过松江五绝

汪莘

万顷烟波短棹飞,一双鸥鸟弄斜晖。wàn qǐng yān bō duǎn zhào fēi,yī shuāng ōu niǎo nòng xié huī。
如今频作姑苏客,遥指当年旧钓矶。rú jīn pín zuò gū sū kè,yáo zhǐ dāng nián jiù diào jī。

三月十九日过松江五绝

汪莘

煎茶徐读散人传,对酒朗吟渔父词。jiān chá xú dú sàn rén chuán,duì jiǔ lǎng yín yú fù cí。
除却月风同此意,只应烟雨暗相知。chú què yuè fēng tóng cǐ yì,zhǐ yīng yān yǔ àn xiāng zhī。

三月十九日过松江五绝

汪莘

薰风吹梦听新蝉,又向长桥舣钓船。xūn fēng chuī mèng tīng xīn chán,yòu xiàng zhǎng qiáo yǐ diào chuán。
好剪吴松半江水,袖归三十六峰前。hǎo jiǎn wú sōng bàn jiāng shuǐ,xiù guī sān shí liù fēng qián。

三月十九日过松江五绝

汪莘

笠泽沧波拥洞庭,望中七十二峰青。lì zé cāng bō yōng dòng tíng,wàng zhōng qī shí èr fēng qīng。
待偕龙女乘云去,占取参天一画屏。dài xié lóng nǚ chéng yún qù,zhàn qǔ cān tiān yī huà píng。

过丹阳界中新丰市

汪莘

道过新丰沽酒楼,不须濯足故相酬。dào guò xīn fēng gū jiǔ lóu,bù xū zhuó zú gù xiāng chóu。
华山仙伯徐思看,争遣时人识马周。huá shān xiān bó xú sī kàn,zhēng qiǎn shí rén shí mǎ zhōu。

途中再咏金陵

汪莘

石头城上望斜晖,览尽金陵寂寞归。shí tóu chéng shàng wàng xié huī,lǎn jǐn jīn líng jì mò guī。
叹息青天如许大,可无一个凤凰飞。tàn xī qīng tiān rú xǔ dà,kě wú yī gè fèng huáng fēi。

回至松江

汪莘

欲向江南采白蘋,杜鹃啼后已无春。yù xiàng jiāng nán cǎi bái píng,dù juān tí hòu yǐ wú chūn。
洞庭龙女云中降,手把双珠笑赠人。dòng tíng lóng nǚ yún zhōng jiàng,shǒu bǎ shuāng zhū xiào zèng rén。

回至松江

汪莘

深林茅屋隐渔樵,时有扁舟过石桥。shēn lín máo wū yǐn yú qiáo,shí yǒu biǎn zhōu guò shí qiáo。
谁把客星入图画,晓风残月伴吹箫。shuí bǎ kè xīng rù tú huà,xiǎo fēng cán yuè bàn chuī xiāo。

到高亭山望南北高峰

汪莘

每泛西湖不忍还,高亭数叠出云间。měi fàn xī hú bù rěn hái,gāo tíng shù dié chū yún jiān。
如今回至高亭路,却望西湖数叠山。rú jīn huí zhì gāo tíng lù,què wàng xī hú shù dié shān。

程朝望送梅花

汪莘

昨夜灯前把酒杯,鄱阳主簿送春来。zuó yè dēng qián bǎ jiǔ bēi,pó yáng zhǔ bù sòng chūn lái。
只疑天地无清气,都在江头一树梅。zhǐ yí tiān dì wú qīng qì,dōu zài jiāng tóu yī shù méi。

再用韵

汪莘

长恨无人共一杯,直知好友自天来。zhǎng hèn wú rén gòng yī bēi,zhí zhī hǎo yǒu zì tiān lái。
渊明到死真成菊,和靖平生却是梅。yuān míng dào sǐ zhēn chéng jú,hé jìng píng shēng què shì méi。

再用韵

汪莘

接得南枝即按杯,似和霜月带将来。jiē dé nán zhī jí àn bēi,shì hé shuāng yuè dài jiāng lái。
自从驿使相逢后,千载无人解寄梅。zì cóng yì shǐ xiāng féng hòu,qiān zài wú rén jiě jì méi。

篱阴

汪莘

篱阴双蝶趁春晖,轻展新黄试舞衣。lí yīn shuāng dié chèn chūn huī,qīng zhǎn xīn huáng shì wǔ yī。
点草扑花如得意,因何相逐背人飞。diǎn cǎo pū huā rú dé yì,yīn hé xiāng zhú bèi rén fēi。