古诗词

致政王殿丞逍遥亭

黄庭坚

漆园著书五十二,致意最在逍遥游。qī yuán zhù shū wǔ shí èr,zhì yì zuì zài xiāo yáo yóu。
后来作者逐音响,百一未必知庄周。hòu lái zuò zhě zhú yīn xiǎng,bǎi yī wèi bì zhī zhuāng zhōu。
幽人往往泥出处,俗士不可与庄语。yōu rén wǎng wǎng ní chū chù,sú shì bù kě yǔ zhuāng yǔ。
逍遥如何,一蛇一龙。xiāo yáo rú hé,yī shé yī lóng。
以无为当有,以守雌为雄。yǐ wú wèi dāng yǒu,yǐ shǒu cí wèi xióng。
与物无对,无内无外。yǔ wù wú duì,wú nèi wú wài。
与民成功,有物有对。yǔ mín chéng gōng,yǒu wù yǒu duì。
左肘生杨观物化,右臂为鸡即时夜。zuǒ zhǒu shēng yáng guān wù huà,yòu bì wèi jī jí shí yè。
果若乘气有待游,如何六气无穷谢。guǒ ruò chéng qì yǒu dài yóu,rú hé liù qì wú qióng xiè。
天之苍苍非正色,道真微妙安可得。tiān zhī cāng cāng fēi zhèng sè,dào zhēn wēi miào ān kě dé。
利害丛中火甚多,此心寂寞谁能识。lì hài cóng zhōng huǒ shén duō,cǐ xīn jì mò shuí néng shí。
丈人春秋诚未高,视听聪明齿牙牢。zhàng rén chūn qiū chéng wèi gāo,shì tīng cōng míng chǐ yá láo。
所为淳拙有深越,持置酷似巨山陶。suǒ wèi chún zhuō yǒu shēn yuè,chí zhì kù shì jù shān táo。
平生刚直折不得,目送飞鸿向宾客。píng shēng gāng zhí zhé bù dé,mù sòng fēi hóng xiàng bīn kè。
早束衣冠林底眠,非关暮年俗眼白。zǎo shù yī guān lín dǐ mián,fēi guān mù nián sú yǎn bái。
种田百亩初为酒,买地一区今有宅。zhǒng tián bǎi mǔ chū wèi jiǔ,mǎi dì yī qū jīn yǒu zhái。
家人岁计不婴心,两儿长不能措画。jiā rén suì jì bù yīng xīn,liǎng ér zhǎng bù néng cuò huà。
迩来信己不问天,万事逍遥只眼前。ěr lái xìn jǐ bù wèn tiān,wàn shì xiāo yáo zhǐ yǎn qián。
何必读书始晓事,此翁暗合庄生意。hé bì dú shū shǐ xiǎo shì,cǐ wēng àn hé zhuāng shēng yì。
黄庭坚

黄庭坚

黄庭坚(1045.8.9-1105.5.24),字鲁直,号山谷道人,晚号涪翁,洪州分宁(今江西省九江市修水县)人,北宋著名文学家、书法家,为盛极一时的江西诗派开山之祖,与杜甫、陈师道和陈与义素有“一祖三宗”(黄庭坚为其中一宗)之称。与张耒、晁补之、秦观都游学于苏轼门下,合称为“苏门四学士”。生前与苏轼齐名,世称“苏黄”。著有《山谷词》,且黄庭坚书法亦能独树一格,为“宋四家”之一。 黄庭坚的作品>>

猜您喜欢

木兰花令

黄庭坚

可怜翡翠随鸡走。kě lián fěi cuì suí jī zǒu。
学绾双鬟年纪小。xué wǎn shuāng huán nián jì xiǎo。
见来行待恶怜伊,心性娇痴空解笑。jiàn lái xíng dài è lián yī,xīn xìng jiāo chī kōng jiě xiào。
红蕖照映霜林表。hóng qú zhào yìng shuāng lín biǎo。
杨柳舞风腰袅袅。yáng liǔ wǔ fēng yāo niǎo niǎo。
衾余枕剩尽相容,只是老人难再少。qīn yú zhěn shèng jǐn xiāng róng,zhǐ shì lǎo rén nán zài shǎo。

木兰花令

黄庭坚

庾郎三九常安乐。yǔ láng sān jiǔ cháng ān lè。
使有万钱无处著。shǐ yǒu wàn qián wú chù zhù。
徐熙小鸭水边花,明月清风都占却。xú xī xiǎo yā shuǐ biān huā,míng yuè qīng fēng dōu zhàn què。
朱颜老尽心如昨。zhū yán lǎo jǐn xīn rú zuó。
万事休休休莫莫。wàn shì xiū xiū xiū mò mò。
樽前见在不饶人,欧舞梅歌君更酌。zūn qián jiàn zài bù ráo rén,ōu wǔ méi gē jūn gèng zhuó。

定风波

黄庭坚

把酒花前欲问溪,问溪何事晚声悲?名利往来人尽老,谁道,溪声今古有休时。bǎ jiǔ huā qián yù wèn xī,wèn xī hé shì wǎn shēng bēi?míng lì wǎng lái rén jǐn lǎo,shuí dào,xī shēng jīn gǔ yǒu xiū shí。
且共玉人斟玉醑,休诉,笙歌一曲黛眉低。qiě gòng yù rén zhēn yù xǔ,xiū sù,shēng gē yī qū dài méi dī。
情似长溪长不断,君看,水声东去月轮西。qíng shì zhǎng xī zhǎng bù duàn,jūn kàn,shuǐ shēng dōng qù yuè lún xī。

鹊桥仙·次东坡七夕韵

黄庭坚

八年不见,清都绛阙,望银汉、溶溶漾漾。bā nián bù jiàn,qīng dōu jiàng quē,wàng yín hàn róng róng yàng yàng。
年年牛女恨风波,算此事,人间天上。nián nián niú nǚ hèn fēng bō,suàn cǐ shì,rén jiān tiān shàng。
野麋丰草,江鸥远水,老夫唯便疏放。yě mí fēng cǎo,jiāng ōu yuǎn shuǐ,lǎo fū wéi biàn shū fàng。
百钱端往问君平,早晚具,归田小舫。bǎi qián duān wǎng wèn jūn píng,zǎo wǎn jù,guī tián xiǎo fǎng。

撼庭竹·宰太和日吉州城外作

黄庭坚

呜咽南楼吹落梅。wū yàn nán lóu chuī luò méi。
闻鸦树惊栖。wén yā shù jīng qī。
梦中相见不多时。mèng zhōng xiāng jiàn bù duō shí。
隔城今夜也应知。gé chéng jīn yè yě yīng zhī。
坐久水空碧,山月影沉西。zuò jiǔ shuǐ kōng bì,shān yuè yǐng chén xī。
买个宅儿住着伊。mǎi gè zhái ér zhù zhe yī。
刚不肯相随。gāng bù kěn xiāng suí。
如今果被天瞋作,永落鸡群被鸡欺。rú jīn guǒ bèi tiān chēn zuò,yǒng luò jī qún bèi jī qī。
空恁可怜伊。kōng nèn kě lián yī。
风日损花枝。fēng rì sǔn huā zhī。

寄黄几复

黄庭坚

我居北海君南海,寄雁传书谢不能。wǒ jū běi hǎi jūn nán hǎi,jì yàn chuán shū xiè bù néng。
桃李春风一杯酒,江湖夜雨十年灯。táo lǐ chūn fēng yī bēi jiǔ,jiāng hú yè yǔ shí nián dēng。
持家但有四立壁,治病不蕲三折肱。chí jiā dàn yǒu sì lì bì,zhì bìng bù qí sān zhé gōng。
想得读书头已白,隔溪猿哭瘴溪藤。xiǎng dé dú shū tóu yǐ bái,gé xī yuán kū zhàng xī téng。

见二十弟倡和花字漫兴五首

黄庭坚

落絮游丝三月候,风吹雨洗一城花。luò xù yóu sī sān yuè hòu,fēng chuī yǔ xǐ yī chéng huā。
未知东郭清明酒,何似西窗谷雨茶。wèi zhī dōng guō qīng míng jiǔ,hé shì xī chuāng gǔ yǔ chá。

大暑水阁听晋卿家昭华吹笛

黄庭坚

蕲竹能吟水底龙,玉人应在月明中。qí zhú néng yín shuǐ dǐ lóng,yù rén yīng zài yuè míng zhōng。
何时为洗秋空热,散作霜天落叶风。hé shí wèi xǐ qiū kōng rè,sàn zuò shuāng tiān luò yè fēng。

题落星寺四首(其三)

黄庭坚

落星开士深结屋,龙阁老翁来赋诗。luò xīng kāi shì shēn jié wū,lóng gé lǎo wēng lái fù shī。
小雨藏山客坐久,长江接天帆到迟。xiǎo yǔ cáng shān kè zuò jiǔ,zhǎng jiāng jiē tiān fān dào chí。
宴寝清香与世隔,画图绝妙无人知。yàn qǐn qīng xiāng yǔ shì gé,huà tú jué miào wú rén zhī。
蜂房各自开户牖,处处煮茶藤一枝。fēng fáng gè zì kāi hù yǒu,chù chù zhǔ chá téng yī zhī。

登快阁

黄庭坚

痴儿了却公家事,快阁东西倚晚晴。chī ér le què gōng jiā shì,kuài gé dōng xī yǐ wǎn qíng。
落木千山天远大,澄江一道月分明。luò mù qiān shān tiān yuǎn dà,chéng jiāng yī dào yuè fēn míng。
朱弦已为佳人绝,青眼聊因美酒横。zhū xián yǐ wèi jiā rén jué,qīng yǎn liáo yīn měi jiǔ héng。
万里归船弄长笛,此心吾与白鸥盟。wàn lǐ guī chuán nòng zhǎng dí,cǐ xīn wú yǔ bái ōu méng。

题竹石牧牛

黄庭坚

野次小峥嵘,幽篁相倚绿。yě cì xiǎo zhēng róng,yōu huáng xiāng yǐ lǜ。
阿童三尺棰,御此老觳觫。ā tóng sān chǐ chuí,yù cǐ lǎo hú sù。
石吾甚爱之,勿遣牛砺角。shí wú shén ài zhī,wù qiǎn niú lì jiǎo。
牛砺角犹可,牛斗残我竹。niú lì jiǎo yóu kě,niú dòu cán wǒ zhú。

子瞻诗句妙一世,乃坚云效庭体,盖退之戏效孟郊、樊宗师之比,以文滑稽耳。恐后生不解,故次韵道之。

黄庭坚

公如大国楚,吞五湖三江。gōng rú dà guó chǔ,tūn wǔ hú sān jiāng。
赤壁风月笛,玉堂云雾窗。chì bì fēng yuè dí,yù táng yún wù chuāng。
句法提一律,坚城受我降。jù fǎ tí yī lǜ,jiān chéng shòu wǒ jiàng。
枯松倒涧壑,波涛所舂撞。kū sōng dào jiàn hè,bō tāo suǒ chōng zhuàng。
万牛挽不前,公乃独力扛。wàn niú wǎn bù qián,gōng nǎi dú lì káng。
诸人方嗤点,渠非晁张双。zhū rén fāng chī diǎn,qú fēi cháo zhāng shuāng。
但怀相识察,床下拜老庞。dàn huái xiāng shí chá,chuáng xià bài lǎo páng。
小儿未可知,客或许敦厖。xiǎo ér wèi kě zhī,kè huò xǔ dūn páng。
诚堪婿阿巽,买红缠酒缸。chéng kān xù ā xùn,mǎi hóng chán jiǔ gāng。

雨中登岳阳楼望君山二首

黄庭坚

【其一】
投荒万死鬓毛斑,生入瞿塘滟滪关。tóu huāng wàn sǐ bìn máo bān,shēng rù qú táng yàn yù guān。
未到江南先一笑,岳阳楼上对君山。wèi dào jiāng nán xiān yī xiào,yuè yáng lóu shàng duì jūn shān。
【其二】
满川风雨独凭栏,绾结湘娥十二鬟。mǎn chuān fēng yǔ dú píng lán,wǎn jié xiāng é shí èr huán。
可惜不当湖水面,银山堆里看青山。kě xī bù dāng hú shuǐ miàn,yín shān duī lǐ kàn qīng shān。

春近四绝句

黄庭坚

【其一】
闰后阳和腊里回,蒙蒙小雨暗楼台。rùn hòu yáng hé là lǐ huí,méng méng xiǎo yǔ àn lóu tái。
柳条榆荚弄颜色,便恐入帘双燕来。liǔ tiáo yú jiá nòng yán sè,biàn kǒng rù lián shuāng yàn lái。
【其二】
亭台经雨压尘沙,春近登临意气佳。tíng tái jīng yǔ yā chén shā,chūn jìn dēng lín yì qì jiā。
更喜轻寒勒成雪,未春先放一城花。gèng xǐ qīng hán lēi chéng xuě,wèi chūn xiān fàng yī chéng huā。
【其三】
小雪晴沙不作泥,疏帘红日弄朝晖。xiǎo xuě qíng shā bù zuò ní,shū lián hóng rì nòng cháo huī。
年华已伴梅梢晚,春色先从草际归。nián huá yǐ bàn méi shāo wǎn,chūn sè xiān cóng cǎo jì guī。
【其四】
梅英欲近香无赖,草色才苏绿未匀。méi yīng yù jìn xiāng wú lài,cǎo sè cái sū lǜ wèi yún。
苦竹空将岁寒节,又随官柳到青春。kǔ zhú kōng jiāng suì hán jié,yòu suí guān liǔ dào qīng chūn。

清明

黄庭坚

佳节清明桃李笑,野田荒冢只生愁。jiā jié qīng míng táo lǐ xiào,yě tián huāng zhǒng zhǐ shēng chóu。
雷惊天地龙蛇蛰,雨足郊原草木柔。léi jīng tiān dì lóng shé zhé,yǔ zú jiāo yuán cǎo mù róu。
人乞祭馀骄妾妇,士甘焚死不公侯。rén qǐ jì yú jiāo qiè fù,shì gān fén sǐ bù gōng hóu。
贤愚千载知谁是,满眼蓬蒿共一丘。xián yú qiān zài zhī shuí shì,mǎn yǎn péng hāo gòng yī qiū。