古诗词

致政王殿丞逍遥亭

黄庭坚

漆园著书五十二,致意最在逍遥游。qī yuán zhù shū wǔ shí èr,zhì yì zuì zài xiāo yáo yóu。
后来作者逐音响,百一未必知庄周。hòu lái zuò zhě zhú yīn xiǎng,bǎi yī wèi bì zhī zhuāng zhōu。
幽人往往泥出处,俗士不可与庄语。yōu rén wǎng wǎng ní chū chù,sú shì bù kě yǔ zhuāng yǔ。
逍遥如何,一蛇一龙。xiāo yáo rú hé,yī shé yī lóng。
以无为当有,以守雌为雄。yǐ wú wèi dāng yǒu,yǐ shǒu cí wèi xióng。
与物无对,无内无外。yǔ wù wú duì,wú nèi wú wài。
与民成功,有物有对。yǔ mín chéng gōng,yǒu wù yǒu duì。
左肘生杨观物化,右臂为鸡即时夜。zuǒ zhǒu shēng yáng guān wù huà,yòu bì wèi jī jí shí yè。
果若乘气有待游,如何六气无穷谢。guǒ ruò chéng qì yǒu dài yóu,rú hé liù qì wú qióng xiè。
天之苍苍非正色,道真微妙安可得。tiān zhī cāng cāng fēi zhèng sè,dào zhēn wēi miào ān kě dé。
利害丛中火甚多,此心寂寞谁能识。lì hài cóng zhōng huǒ shén duō,cǐ xīn jì mò shuí néng shí。
丈人春秋诚未高,视听聪明齿牙牢。zhàng rén chūn qiū chéng wèi gāo,shì tīng cōng míng chǐ yá láo。
所为淳拙有深越,持置酷似巨山陶。suǒ wèi chún zhuō yǒu shēn yuè,chí zhì kù shì jù shān táo。
平生刚直折不得,目送飞鸿向宾客。píng shēng gāng zhí zhé bù dé,mù sòng fēi hóng xiàng bīn kè。
早束衣冠林底眠,非关暮年俗眼白。zǎo shù yī guān lín dǐ mián,fēi guān mù nián sú yǎn bái。
种田百亩初为酒,买地一区今有宅。zhǒng tián bǎi mǔ chū wèi jiǔ,mǎi dì yī qū jīn yǒu zhái。
家人岁计不婴心,两儿长不能措画。jiā rén suì jì bù yīng xīn,liǎng ér zhǎng bù néng cuò huà。
迩来信己不问天,万事逍遥只眼前。ěr lái xìn jǐ bù wèn tiān,wàn shì xiāo yáo zhǐ yǎn qián。
何必读书始晓事,此翁暗合庄生意。hé bì dú shū shǐ xiǎo shì,cǐ wēng àn hé zhuāng shēng yì。
黄庭坚

黄庭坚

黄庭坚(1045.8.9-1105.5.24),字鲁直,号山谷道人,晚号涪翁,洪州分宁(今江西省九江市修水县)人,北宋著名文学家、书法家,为盛极一时的江西诗派开山之祖,与杜甫、陈师道和陈与义素有“一祖三宗”(黄庭坚为其中一宗)之称。与张耒、晁补之、秦观都游学于苏轼门下,合称为“苏门四学士”。生前与苏轼齐名,世称“苏黄”。著有《山谷词》,且黄庭坚书法亦能独树一格,为“宋四家”之一。 黄庭坚的作品>>

猜您喜欢

次韵秦少章晁适道赠答诗

黄庭坚

二子论文地,阴风雪塞庐。èr zi lùn wén dì,yīn fēng xuě sāi lú。
宁穿东郭履,不遗子公书。níng chuān dōng guō lǚ,bù yí zi gōng shū。
士固难推挽,时闻有诏除。shì gù nán tuī wǎn,shí wén yǒu zhào chú。
负暄真得计,献御恐成疏。fù xuān zhēn dé jì,xiàn yù kǒng chéng shū。

范蜀公

黄庭坚

信道虽常尔,知人乃独亨。xìn dào suī cháng ěr,zhī rén nǎi dú hēng。
书林身老大,谏纸字敧倾。shū lín shēn lǎo dà,jiàn zhǐ zì jī qīng。
鳌去三山动,人危五鼎烹。áo qù sān shān dòng,rén wēi wǔ dǐng pēng。
保全天子圣,几杖送馀生。bǎo quán tiān zi shèng,jǐ zhàng sòng yú shēng。

范蜀公

黄庭坚

公在昭陵日,文章近赤墀。gōng zài zhāo líng rì,wén zhāng jìn chì chí。
空嗟伏生老,不侍迩英帷。kōng jiē fú shēng lǎo,bù shì ěr yīng wéi。
去国几三虎,闻韶待一夔。qù guó jǐ sān hǔ,wén sháo dài yī kuí。
谁言盖棺了,新乐锁蛛丝。shuí yán gài guān le,xīn lè suǒ zhū sī。

宗室公寿挽词二首

黄庭坚

昔在熙宁日,葭莩接贵游。xī zài xī níng rì,jiā fú jiē guì yóu。
题诗奉先寺,横笛宝津楼。tí shī fèng xiān sì,héng dí bǎo jīn lóu。
天网恢中夏,宾筵禁列侯。tiān wǎng huī zhōng xià,bīn yán jìn liè hóu。
但闻刘子政,头白更清修。dàn wén liú zi zhèng,tóu bái gèng qīng xiū。

宗室公寿挽词二首

黄庭坚

昧旦鸣珂路,春朝禁殿班。mèi dàn míng kē lù,chūn cháo jìn diàn bān。
方看分宝玉,何意作丘山。fāng kàn fēn bǎo yù,hé yì zuò qiū shān。
燕入风荣舞,花开日笑颜。yàn rù fēng róng wǔ,huā kāi rì xiào yán。
空馀杜陵泪,一为汉中潸。kōng yú dù líng lèi,yī wèi hàn zhōng shān。

黄颍州挽词三首

黄庭坚

恭惟同自出,累世复通家。gōng wéi tóng zì chū,lèi shì fù tōng jiā。
惠沫沾枯涸,忠规补过差。huì mò zhān kū hé,zhōng guī bǔ guò chà。
胸中明玉石,仕路困风沙。xiōng zhōng míng yù shí,shì lù kùn fēng shā。
尚有平生酒,秋原洒菊花。shàng yǒu píng shēng jiǔ,qiū yuán sǎ jú huā。

黄颍州挽词三首

黄庭坚

临民次公老,论事长舆通。lín mín cì gōng lǎo,lùn shì zhǎng yú tōng。
袖有投虚刃,时无斫鼻工。xiù yǒu tóu xū rèn,shí wú zhuó bí gōng。
风流前辈近,名实后人公。fēng liú qián bèi jìn,míng shí hòu rén gōng。
不谓三日别,今成万事空。bù wèi sān rì bié,jīn chéng wàn shì kōng。

黄颍州挽词三首

黄庭坚

公与汝阳守,人间孝友稀。gōng yǔ rǔ yáng shǒu,rén jiān xiào yǒu xī。
脊令鸣夜雨,常棣倚春晖。jí lìng míng yè yǔ,cháng dì yǐ chūn huī。
粉省双飞入,泉台相与归。fěn shěng shuāng fēi rù,quán tái xiāng yǔ guī。
哀笳宛丘道,衰涕不胜挥。āi jiā wǎn qiū dào,shuāi tì bù shèng huī。

乐寿县君吕氏挽词二首

黄庭坚

归装衣楚楚,家世印累累。guī zhuāng yī chǔ chǔ,jiā shì yìn lèi lèi。
来作箕帚妇,不忘蘋藻诗。lái zuò jī zhǒu fù,bù wàng píng zǎo shī。
居然成万古,何啻谒三医。jū rán chéng wàn gǔ,hé chì yè sān yī。
骑省还秋直,霜侵鬓脚衰。qí shěng hái qiū zhí,shuāng qīn bìn jiǎo shuāi。

乐寿县君吕氏挽词二首

黄庭坚

剪髻宾筵盛,齐眉妇礼闲。jiǎn jì bīn yán shèng,qí méi fù lǐ xián。
谓宜俱白发,忽去作青山。wèi yí jù bái fā,hū qù zuò qīng shān。
大梦惊蝴蝶,何时识佩环。dà mèng jīng hú dié,hé shí shí pèi huán。
哀歌行欲绝,丹旐雨斑斑。āi gē xíng yù jué,dān zhào yǔ bān bān。

次韵杨明叔四首

黄庭坚

鱼去游濠上,鸮来止坐隅。yú qù yóu háo shàng,xiāo lái zhǐ zuò yú。
吉凶终我在,忧乐与生俱。jí xiōng zhōng wǒ zài,yōu lè yǔ shēng jù。
决定不是物,方名大丈夫。jué dìng bù shì wù,fāng míng dà zhàng fū。
今观由也果,老子欲乘桴。jīn guān yóu yě guǒ,lǎo zi yù chéng fú。

次韵杨明叔四首

黄庭坚

道常无一物,学要反三隅。dào cháng wú yī wù,xué yào fǎn sān yú。
喜与嗔同本,嗔时喜自俱。xǐ yǔ chēn tóng běn,chēn shí xǐ zì jù。
心随物作宰,人谓我非夫。xīn suí wù zuò zǎi,rén wèi wǒ fēi fū。
利用兼精义,还成到岸桴。lì yòng jiān jīng yì,hái chéng dào àn fú。

次韵杨明叔四首

黄庭坚

全德备万物,大方无四隅。quán dé bèi wàn wù,dà fāng wú sì yú。
身随腐草化,名与太山俱。shēn suí fǔ cǎo huà,míng yǔ tài shān jù。
道学归吾子,言诗起老夫。dào xué guī wú zi,yán shī qǐ lǎo fū。
无为蹈东海,留作济川桴。wú wèi dǎo dōng hǎi,liú zuò jì chuān fú。

次韵杨明叔四首

黄庭坚

匹士能光国,三孱不满隅。pǐ shì néng guāng guó,sān càn bù mǎn yú。
窃观今日事,君与古人俱。qiè guān jīn rì shì,jūn yǔ gǔ rén jù。
气类莺求友,精诚石望夫。qì lèi yīng qiú yǒu,jīng chéng shí wàng fū。
雷门震惊手,待汝一援桴。léi mén zhèn jīng shǒu,dài rǔ yī yuán fú。

和师厚栽竹

黄庭坚

大隐在城市,此君真友生。dà yǐn zài chéng shì,cǐ jūn zhēn yǒu shēng。
根须辰日斸,笋要上番成。gēn xū chén rì zhǔ,sǔn yào shàng fān chéng。
龙化葛陂去,凤吹阿阁鸣。lóng huà gé bēi qù,fèng chuī ā gé míng。
草荒三径断,岁晚见交情。cǎo huāng sān jìng duàn,suì wǎn jiàn jiāo qíng。