古诗词

途中

杜范

官身惊昨梦,山店是回程。guān shēn jīng zuó mèng,shān diàn shì huí chéng。
郡事关新旧,人心属送迎。jùn shì guān xīn jiù,rén xīn shǔ sòng yíng。
尘衫才幸脱,野服要须成。chén shān cái xìng tuō,yě fú yào xū chéng。
世路如川险,归途却自平。shì lù rú chuān xiǎn,guī tú què zì píng。

杜范

宋台州黄岩人,字成之,号立斋。宁宗嘉定元年进士。累迁殿中侍御史,极言台谏失职之弊。理宗嘉熙二年知宁国府,发粟赈饥,镇压两淮饥民反抗。还朝,累拜吏部侍郎兼中书舍人,数上疏抨击朝政积弊。淳祐四年,擢同知枢密院事,次年拜右丞相,上书言五事,继又上十二事,条陈当朝利病,提出为政主张。卒谥清献。有《清献集》。 杜范的作品>>

猜您喜欢

得雪称贺马上得五十六字

杜范

昨夜同云犹未合,晓来一色变山河。zuó yè tóng yún yóu wèi hé,xiǎo lái yī sè biàn shān hé。
料应天上梅花早,吹落人间柳絮多。liào yīng tiān shàng méi huā zǎo,chuī luò rén jiān liǔ xù duō。
酒兴自怜今老矣,诗肠无奈此情何。jiǔ xīng zì lián jīn lǎo yǐ,shī cháng wú nài cǐ qíng hé。
银杯逐马天阶路,何似寒江伴钓蓑。yín bēi zhú mǎ tiān jiē lù,hé shì hán jiāng bàn diào suō。

窗前竹

杜范

拔地停空翠削成,与凡草木不同荣。bá dì tíng kōng cuì xuē chéng,yǔ fán cǎo mù bù tóng róng。
无心到彼难教曲,有节防身只自清。wú xīn dào bǐ nán jiào qū,yǒu jié fáng shēn zhǐ zì qīng。
本是孤根穿草壤,谁令弱杪上云程。běn shì gū gēn chuān cǎo rǎng,shuí lìng ruò miǎo shàng yún chéng。
碍檐敲瓦宜芟去,好伴寒松涧壑声。ài yán qiāo wǎ yí shān qù,hǎo bàn hán sōng jiàn hè shēng。

闻喜宴和御诗

杜范

清朝策士属新元,四海英髦意气轩。qīng cháo cè shì shǔ xīn yuán,sì hǎi yīng máo yì qì xuān。
自是冕旒崇直道,亦令韦布效忠言。zì shì miǎn liú chóng zhí dào,yì lìng wéi bù xiào zhōng yán。
鹿苹初洽君恩重,凤藻俄颁帝语温。lù píng chū qià jūn ēn zhòng,fèng zǎo é bān dì yǔ wēn。
此日微臣陪镐宴,更惭兰省滥搜抡。cǐ rì wēi chén péi gǎo yàn,gèng cán lán shěng làn sōu lūn。

舟中偶成小诗

杜范

泛溪深处暮山晴,乍脱尘埃耳目醒。fàn xī shēn chù mù shān qíng,zhà tuō chén āi ěr mù xǐng。
水面浮天相与碧,波心浸月两争明。shuǐ miàn fú tiān xiāng yǔ bì,bō xīn jìn yuè liǎng zhēng míng。
浅流碍石滩滩急,曲岸铺沙渚渚清。qiǎn liú ài shí tān tān jí,qū àn pù shā zhǔ zhǔ qīng。
人静夜阑舟未舣,微吟顾影不胜情。rén jìng yè lán zhōu wèi yǐ,wēi yín gù yǐng bù shèng qíng。

和杨兄两诗

杜范

鲁教寂寥邹辨已,异端塞路日殷繁。lǔ jiào jì liáo zōu biàn yǐ,yì duān sāi lù rì yīn fán。
宝丝远缉千年绪,古鉴新磨一世昏。bǎo sī yuǎn jī qiān nián xù,gǔ jiàn xīn mó yī shì hūn。
正道以身为屏翰,真儒于此见渊源。zhèng dào yǐ shēn wèi píng hàn,zhēn rú yú cǐ jiàn yuān yuán。
缄来遗像知君意,百世师模俨若存。jiān lái yí xiàng zhī jūn yì,bǎi shì shī mó yǎn ruò cún。

和杨兄两诗

杜范

望断家山两地悬,白云何处涕潸然。wàng duàn jiā shān liǎng dì xuán,bái yún hé chù tì shān rán。
吏尘岁月知无几,宦海风涛幸有边。lì chén suì yuè zhī wú jǐ,huàn hǎi fēng tāo xìng yǒu biān。
已是雪霜催岁晚,又还花柳放春妍。yǐ shì xuě shuāng cuī suì wǎn,yòu hái huā liǔ fàng chūn yán。
起予妙语令深省,碧眼相看话百年。qǐ yǔ miào yǔ lìng shēn shěng,bì yǎn xiāng kàn huà bǎi nián。

准斋诲人亹亹不倦某每侍几席洒然若执热之濯清风一日语及唱和新篇继复缄示联章巨轴皆相与切磋之意某辄忘其荒陋次韵二章借以求教不敢言诗也幸赦不敏而镌诲之

杜范

著身闹市厥惟艰,渺渺狂澜荡不还。zhù shēn nào shì jué wéi jiān,miǎo miǎo kuáng lán dàng bù hái。
心莫转移真匪石,德常安重有如山。xīn mò zhuǎn yí zhēn fěi shí,dé cháng ān zhòng yǒu rú shān。
谈经不踵诸儒后,辨理尤严一字间。tán jīng bù zhǒng zhū rú hòu,biàn lǐ yóu yán yī zì jiān。
倾耳名言深猛省,半生日月总成闲。qīng ěr míng yán shēn měng shěng,bàn shēng rì yuè zǒng chéng xián。

准斋诲人亹亹不倦某每侍几席洒然若执热之濯清风一日语及唱和新篇继复缄示联章巨轴皆相与切磋之意某辄忘其荒陋次韵二章借以求教不敢言诗也幸赦不敏而镌诲之

杜范

倦游愈觉世途艰,远矣淳风未易还。juàn yóu yù jué shì tú jiān,yuǎn yǐ chún fēng wèi yì hái。
车去出门多异辙,尘来眯目失前山。chē qù chū mén duō yì zhé,chén lái mī mù shī qián shān。
差殊只在毫厘际,迷复都来反覆间。chà shū zhǐ zài háo lí jì,mí fù dōu lái fǎn fù jiān。
珍重先生相指似,忙中自有本来闲。zhēn zhòng xiān shēng xiāng zhǐ shì,máng zhōng zì yǒu běn lái xián。

伏蒙赐和复用韵二章拜呈可谓出丑炫媸惟自叙鄙怀并以见区区敬慕之意姑惟教之是所愿也

杜范

道在行藏自古艰,为贫偶出未能还。dào zài xíng cáng zì gǔ jiān,wèi pín ǒu chū wèi néng hái。
一从举手遮西日,已恐移文在北山。yī cóng jǔ shǒu zhē xī rì,yǐ kǒng yí wén zài běi shān。
身入微官缰锁里,心惭大隐市朝间。shēn rù wēi guān jiāng suǒ lǐ,xīn cán dà yǐn shì cháo jiān。
浮云富贵非吾事,便有功名亦等闲。fú yún fù guì fēi wú shì,biàn yǒu gōng míng yì děng xián。

伏蒙赐和复用韵二章拜呈可谓出丑炫媸惟自叙鄙怀并以见区区敬慕之意姑惟教之是所愿也

杜范

学道辛勤历万艰,精神见性本无还。xué dào xīn qín lì wàn jiān,jīng shén jiàn xìng běn wú hái。
齐眉自可供瓢乐,携手何须去鹿山。qí méi zì kě gōng piáo lè,xié shǒu hé xū qù lù shān。
谓介谓通非所在,不夷不惠处其间。wèi jiè wèi tōng fēi suǒ zài,bù yí bù huì chù qí jiān。
自怜尘俗心犹在,即席抠衣愿少闲。zì lián chén sú xīn yóu zài,jí xí kōu yī yuàn shǎo xián。

和花翁盆梅

杜范

绝涧移来近市园,又还移入卖花盆。jué jiàn yí lái jìn shì yuán,yòu hái yí rù mài huā pén。
体蟠一簇皆心匠,肤裂千梢尚手痕。tǐ pán yī cù jiē xīn jiàng,fū liè qiān shāo shàng shǒu hén。
试问低回随俗态,何如峭直抱孤根。shì wèn dī huí suí sú tài,hé rú qiào zhí bào gū gēn。
岁寒风节应无恙,鲁兀须知自有尊。suì hán fēng jié yīng wú yàng,lǔ wù xū zhī zì yǒu zūn。

和花翁自咏

杜范

愚拙天真未易全,如翁自许岂其然。yú zhuō tiān zhēn wèi yì quán,rú wēng zì xǔ qǐ qí rán。
剩将诗句酬花债,只把春衣办酒钱。shèng jiāng shī jù chóu huā zhài,zhǐ bǎ chūn yī bàn jiǔ qián。
仅六尺床皆乐地,方千里旱自丰年。jǐn liù chǐ chuáng jiē lè dì,fāng qiān lǐ hàn zì fēng nián。
瞿昙老子都曾学,曾学为儒也学仙。qú tán lǎo zi dōu céng xué,céng xué wèi rú yě xué xiān。

和贵方韵

杜范

万物由来备一身,要教纯熟在持循。wàn wù yóu lái bèi yī shēn,yào jiào chún shú zài chí xún。
莫嫌恶浊浮埃界,自做分明实地人。mò xián è zhuó fú āi jiè,zì zuò fēn míng shí dì rén。
培养确知心是圣,工夫岂费笔如神。péi yǎng què zhī xīn shì shèng,gōng fū qǐ fèi bǐ rú shén。
羡君精进追前哲,愧我衰颓落世尘。xiàn jūn jīng jìn zhuī qián zhé,kuì wǒ shuāi tuí luò shì chén。

借韵呈宽堂

杜范

坦然宽德是居身,又有疲氓要拊循。tǎn rán kuān dé shì jū shēn,yòu yǒu pí máng yào fǔ xún。
镜净不过方寸地,海涵何止百千人。jìng jìng bù guò fāng cùn dì,hǎi hán hé zhǐ bǎi qiān rén。
呻吟望赐多沟壑,晚闪为霖几怪神。shēn yín wàng cì duō gōu hè,wǎn shǎn wèi lín jǐ guài shén。
膏泽未能周海宇,祝公先静一州尘。gāo zé wèi néng zhōu hǎi yǔ,zhù gōng xiān jìng yī zhōu chén。

次花翁冬日三诗

杜范

料理新阳在此朝,休文但觉带宽腰。liào lǐ xīn yáng zài cǐ cháo,xiū wén dàn jué dài kuān yāo。
懒将漫刺巡门到,病怕时人举酒邀。lǎn jiāng màn cì xún mén dào,bìng pà shí rén jǔ jiǔ yāo。
强裹青衫空自累,满簪白发不相饶。qiáng guǒ qīng shān kōng zì lèi,mǎn zān bái fā bù xiāng ráo。
冥心久矣随天付,九转还丹不用烧。míng xīn jiǔ yǐ suí tiān fù,jiǔ zhuǎn hái dān bù yòng shāo。
1871234567»