古诗词

途中

杜范

官身惊昨梦,山店是回程。guān shēn jīng zuó mèng,shān diàn shì huí chéng。
郡事关新旧,人心属送迎。jùn shì guān xīn jiù,rén xīn shǔ sòng yíng。
尘衫才幸脱,野服要须成。chén shān cái xìng tuō,yě fú yào xū chéng。
世路如川险,归途却自平。shì lù rú chuān xiǎn,guī tú què zì píng。

杜范

宋台州黄岩人,字成之,号立斋。宁宗嘉定元年进士。累迁殿中侍御史,极言台谏失职之弊。理宗嘉熙二年知宁国府,发粟赈饥,镇压两淮饥民反抗。还朝,累拜吏部侍郎兼中书舍人,数上疏抨击朝政积弊。淳祐四年,擢同知枢密院事,次年拜右丞相,上书言五事,继又上十二事,条陈当朝利病,提出为政主张。卒谥清献。有《清献集》。 杜范的作品>>

猜您喜欢

空明洞

杜范

莫讶青山小,山因洞得名。mò yà qīng shān xiǎo,shān yīn dòng dé míng。
仙人骑鹤去,留迹在空明。xiān rén qí hè qù,liú jì zài kōng míng。

和六十叔二绝

杜范

夕阳有意为人留,斜映寒江著小舟。xī yáng yǒu yì wèi rén liú,xié yìng hán jiāng zhù xiǎo zhōu。
远目遥岑无限意,不须萧瑟赋悲秋。yuǎn mù yáo cén wú xiàn yì,bù xū xiāo sè fù bēi qiū。

和六十叔二绝

杜范

半窗斜日带东篱,桂子团团已满枝。bàn chuāng xié rì dài dōng lí,guì zi tuán tuán yǐ mǎn zhī。
朝露晚风并夜月,细看一一是君诗。cháo lù wǎn fēng bìng yè yuè,xì kàn yī yī shì jūn shī。

辛未白鹭一绝

杜范

故园苍莽淡烟霏,白鹭翩然下小池。gù yuán cāng mǎng dàn yān fēi,bái lù piān rán xià xiǎo chí。
岂我机心犹未尽,踌蹰四顾复惊飞。qǐ wǒ jī xīn yóu wèi jǐn,chóu chú sì gù fù jīng fēi。

次韵十一叔芍药五绝

杜范

白白朱朱扫地残,尚馀红芍带春妍。bái bái zhū zhū sǎo dì cán,shàng yú hóng sháo dài chūn yán。
娉婷自笑成孤语,困倚芳丛背日眠。pīng tíng zì xiào chéng gū yǔ,kùn yǐ fāng cóng bèi rì mián。

次韵十一叔芍药五绝

杜范

簇簇妖红裛露鲜,春工烂漫乞君看。cù cù yāo hóng yì lù xiān,chūn gōng làn màn qǐ jūn kàn。
心期点检都无可,幸有花盟独未寒。xīn qī diǎn jiǎn dōu wú kě,xìng yǒu huā méng dú wèi hán。

次韵十一叔芍药五绝

杜范

心事摧残厌世喧,眼前能复问媸妍。xīn shì cuī cán yàn shì xuān,yǎn qián néng fù wèn chī yán。
故园春色还依旧,此日看花意不然。gù yuán chūn sè hái yī jiù,cǐ rì kàn huā yì bù rán。

次韵十一叔芍药五绝

杜范

手把春花已后春,锦容入眼更成新。shǒu bǎ chūn huā yǐ hòu chūn,jǐn róng rù yǎn gèng chéng xīn。
凭栏落日浑无□,倍觉君诗信有神。píng lán luò rì hún wú,bèi jué jūn shī xìn yǒu shén。

次韵十一叔芍药五绝

杜范

寒暑回还日日新,数枝留得几多春。hán shǔ huí hái rì rì xīn,shù zhī liú dé jǐ duō chūn。
君能弹压凭佳句,一段清襟亦可人。jūn néng dàn yā píng jiā jù,yī duàn qīng jīn yì kě rén。

次韵草堂二首

杜范

月荡秋光滴翠空,英英寒色万山同。yuè dàng qiū guāng dī cuì kōng,yīng yīng hán sè wàn shān tóng。
一年奇事惟今夕,顾我萎然卧病中。yī nián qí shì wéi jīn xī,gù wǒ wēi rán wò bìng zhōng。

次韵草堂二首

杜范

中秋有约醉南湖,料此清光已不孤。zhōng qiū yǒu yuē zuì nán hú,liào cǐ qīng guāng yǐ bù gū。
枕上不堪良夜永,起来犹强作伊吾。zhěn shàng bù kān liáng yè yǒng,qǐ lái yóu qiáng zuò yī wú。

壬申九月初十归自邑中两绝

杜范

雁宿沙头水月明,无端惊起两三声。yàn sù shā tóu shuǐ yuè míng,wú duān jīng qǐ liǎng sān shēng。
孤飞缥缈知何处,影落寒江浪已平。gū fēi piāo miǎo zhī hé chù,yǐng luò hán jiāng làng yǐ píng。

壬申九月初十归自邑中两绝

杜范

风清露肃片云闲,耿耿寒光沐万山。fēng qīng lù sù piàn yún xián,gěng gěng hán guāng mù wàn shān。
满目琼楼高著脚,岂知身复在人间。mǎn mù qióng lóu gāo zhù jiǎo,qǐ zhī shēn fù zài rén jiān。

清贞褚道士携罗丈唱和访余求诗予非能诗者辞不获力拙次韵能不以狂斐疵我否

杜范

冀北奇才万马空,惊人佳句墨深浓。jì běi qí cái wàn mǎ kōng,jīng rén jiā jù mò shēn nóng。
春风桃李人应识,要看寒溪涧底松。chūn fēng táo lǐ rén yīng shí,yào kàn hán xī jiàn dǐ sōng。

戏十九兄二首

杜范

风流公子醉阳台,归路犹传笑语谐。fēng liú gōng zi zuì yáng tái,guī lù yóu chuán xiào yǔ xié。
玉腕双扶争妩媚,不知失足在苍崖。yù wàn shuāng fú zhēng wǔ mèi,bù zhī shī zú zài cāng yá。