古诗词

途中

杜范

官身惊昨梦,山店是回程。guān shēn jīng zuó mèng,shān diàn shì huí chéng。
郡事关新旧,人心属送迎。jùn shì guān xīn jiù,rén xīn shǔ sòng yíng。
尘衫才幸脱,野服要须成。chén shān cái xìng tuō,yě fú yào xū chéng。
世路如川险,归途却自平。shì lù rú chuān xiǎn,guī tú què zì píng。

杜范

宋台州黄岩人,字成之,号立斋。宁宗嘉定元年进士。累迁殿中侍御史,极言台谏失职之弊。理宗嘉熙二年知宁国府,发粟赈饥,镇压两淮饥民反抗。还朝,累拜吏部侍郎兼中书舍人,数上疏抨击朝政积弊。淳祐四年,擢同知枢密院事,次年拜右丞相,上书言五事,继又上十二事,条陈当朝利病,提出为政主张。卒谥清献。有《清献集》。 杜范的作品>>

猜您喜欢

次花翁冬日三诗

杜范

人心天理两相关,无奈花翁尽日闲。rén xīn tiān lǐ liǎng xiāng guān,wú nài huā wēng jǐn rì xián。
丽服靓妆纷拜节,弊衣短策自怡颜。lì fú jìng zhuāng fēn bài jié,bì yī duǎn cè zì yí yán。
已闻瞥尔寻幽去,又见陶然向市还。yǐ wén piē ěr xún yōu qù,yòu jiàn táo rán xiàng shì hái。
住世世尘尘不染,梅花好处即孤山。zhù shì shì chén chén bù rǎn,méi huā hǎo chù jí gū shān。

次花翁冬日三诗

杜范

翛然僧舍一柴扉,淡泊如君眼底稀。xiāo rán sēng shě yī chái fēi,dàn pō rú jūn yǎn dǐ xī。
山泽肯为仙骨瘦,襟怀自得遁身肥。shān zé kěn wèi xiān gǔ shòu,jīn huái zì dé dùn shēn féi。
有诗盈帙遮空橐,无酒留宾办典衣。yǒu shī yíng zhì zhē kōng tuó,wú jiǔ liú bīn bàn diǎn yī。
一棹稽山风雪里,便应兴尽雪中归。yī zhào jī shān fēng xuě lǐ,biàn yīng xīng jǐn xuě zhōng guī。

次花翁喜雪快晴韵

杜范

何人急急走灵符,扶醒摐摐十万夫。hé rén jí jí zǒu líng fú,fú xǐng chuāng chuāng shí wàn fū。
隘巷未收穿履迹,短檐已倚晒书儒。ài xiàng wèi shōu chuān lǚ jì,duǎn yán yǐ yǐ shài shū rú。
日开雪色如翻手,景属诗家费撚须。rì kāi xuě sè rú fān shǒu,jǐng shǔ shī jiā fèi niǎn xū。
起望四山新入画,翠屏半是粉成图。qǐ wàng sì shān xīn rù huà,cuì píng bàn shì fěn chéng tú。

次花翁第二雪

杜范

创见飞琼粲晚华,已闻得句压刘叉。chuàng jiàn fēi qióng càn wǎn huá,yǐ wén dé jù yā liú chā。
乱随风势斜穿户,谁在云端巧雨花。luàn suí fēng shì xié chuān hù,shuí zài yún duān qiǎo yǔ huā。
恼杀饥乌寻屋角,寒惊宿雁失汀沙。nǎo shā jī wū xún wū jiǎo,hán jīng sù yàn shī tīng shā。
此时清绝难酬赏,羔酒谁言胜凤茶。cǐ shí qīng jué nán chóu shǎng,gāo jiǔ shuí yán shèng fèng chá。

次花翁第三雪

杜范

拥衾无事可相干,急报飞琼急起看。yōng qīn wú shì kě xiāng gàn,jí bào fēi qióng jí qǐ kàn。
推户已成千顷白,倚栏未觉十分寒。tuī hù yǐ chéng qiān qǐng bái,yǐ lán wèi jué shí fēn hán。
三逢瑞景开心目,几费诗翁琢肾肝。sān féng ruì jǐng kāi xīn mù,jǐ fèi shī wēng zuó shèn gān。
妙句鼎来方对客,共吟惊喜欲忘餐。miào jù dǐng lái fāng duì kè,gòng yín jīng xǐ yù wàng cān。

次花翁自笑韵

杜范

村翁活计谢田庄,肯与时人较短长。cūn wēng huó jì xiè tián zhuāng,kěn yǔ shí rén jiào duǎn zhǎng。
馀事诗篇陵鲍谢,太平胸次到黄唐。yú shì shī piān líng bào xiè,tài píng xiōng cì dào huáng táng。
以通为隐浑无碍,有乐偿贫似略当。yǐ tōng wèi yǐn hún wú ài,yǒu lè cháng pín shì lüè dāng。
自笑此生成鹘突,谁知鹘突正难量。zì xiào cǐ shēng chéng gǔ tū,shuí zhī gǔ tū zhèng nán liàng。

次赵贵方九里松独行韵

杜范

道机已熟绝防闲,纵步来寻兴里山。dào jī yǐ shú jué fáng xián,zòng bù lái xún xīng lǐ shān。
残雪点衣消酒醉,晚风吹鬓带诗还。cán xuě diǎn yī xiāo jiǔ zuì,wǎn fēng chuī bìn dài shī hái。
妙年羡子欢悰足,走宦愁予乐事悭。miào nián xiàn zi huān cóng zú,zǒu huàn chóu yǔ lè shì qiān。
安得相从尘网外,快将如意碎青珊。ān dé xiāng cóng chén wǎng wài,kuài jiāng rú yì suì qīng shān。

罗年能赴兴国前诗未作尝于醉中谩成亦并达之

杜范

一笑重逢二十年,自怜镜影已华颠。yī xiào zhòng féng èr shí nián,zì lián jìng yǐng yǐ huá diān。
谩言世上谁知我,落在人间恐愧天。mán yán shì shàng shuí zhī wǒ,luò zài rén jiān kǒng kuì tiān。
理到平时无一事,行须实处著千鞭。lǐ dào píng shí wú yī shì,xíng xū shí chù zhù qiān biān。
但教千里民安乐,莫使虚名为世传。dàn jiào qiān lǐ mín ān lè,mò shǐ xū míng wèi shì chuán。

又送汤国正五十六字

杜范

一尊浊酒送君行,惨澹江云似我情。yī zūn zhuó jiǔ sòng jūn xíng,cǎn dàn jiāng yún shì wǒ qíng。
已是园林堆落叶,更添风雨扫残英。yǐ shì yuán lín duī luò yè,gèng tiān fēng yǔ sǎo cán yīng。
直存吾道曾何病,公在人心为不平。zhí cún wú dào céng hé bìng,gōng zài rén xīn wèi bù píng。
我久念归归未得,羡君趱得去帆轻。wǒ jiǔ niàn guī guī wèi dé,xiàn jūn zǎn dé qù fān qīng。

南乡舟中偶成

杜范

日斜远浦閟朱光,烟抹前山湿翠妆。rì xié yuǎn pǔ bì zhū guāng,yān mǒ qián shān shī cuì zhuāng。
自有著身丘壑分,故应遣我水云乡。zì yǒu zhù shēn qiū hè fēn,gù yīng qiǎn wǒ shuǐ yún xiāng。
便于世上夸钟鼎,何似田间饱稻粱。biàn yú shì shàng kuā zhōng dǐng,hé shì tián jiān bǎo dào liáng。
手把黄花相问讯,秋风不改旧时香。shǒu bǎ huáng huā xiāng wèn xùn,qiū fēng bù gǎi jiù shí xiāng。

和耕甫弟梅

杜范

数点冰葩与雪宜,有人着眼水边篱。shù diǎn bīng pā yǔ xuě yí,yǒu rén zhe yǎn shuǐ biān lí。
从渠疏影初传句,自此清吟未有诗。cóng qú shū yǐng chū chuán jù,zì cǐ qīng yín wèi yǒu shī。
曾到孤山飞鹤处,恰思偃树跨鲸时。céng dào gū shān fēi hè chù,qià sī yǎn shù kuà jīng shí。
李园莫负春风约,应有当年未折枝。lǐ yuán mò fù chūn fēng yuē,yīng yǒu dāng nián wèi zhé zhī。

冬至展墓偶成

杜范

至日冲寒扫墓墟,凄然一拜一欷歔。zhì rì chōng hán sǎo mù xū,qī rán yī bài yī xī xū。
蓼莪恨与云无际,常棣愁催雪满裾。liǎo é hèn yǔ yún wú jì,cháng dì chóu cuī xuě mǎn jū。
误落世尘惊日月,谩牵吏鞅废诗书。wù luò shì chén jīng rì yuè,mán qiān lì yāng fèi shī shū。
回头更看诸儿侄,门户支撑正要渠。huí tóu gèng kàn zhū ér zhí,mén hù zhī chēng zhèng yào qú。

郑宁夫携诗什访余并有赠篇闻其浙右之行诗以送

杜范

何人剥啄扣云关,袖有新诗数百篇。hé rén bō zhuó kòu yún guān,xiù yǒu xīn shī shù bǎi piān。
宫徵自调相和应,珠玑不拣尽光圆。gōng zhēng zì diào xiāng hé yīng,zhū jī bù jiǎn jǐn guāng yuán。
昌黎荐士惭无路,东野盘空枉笑天。chāng lí jiàn shì cán wú lù,dōng yě pán kōng wǎng xiào tiān。
闻道二亲犹未葬,知谁着眼为渠怜。wén dào èr qīn yóu wèi zàng,zhī shuí zhe yǎn wèi qú lián。

承见再和用韵

杜范

簇簇枝头缀浅黄,鼻通四远熟留藏。cù cù zhī tóu zhuì qiǎn huáng,bí tōng sì yuǎn shú liú cáng。
秋于对树疑添色,雨不多时怕减香。qiū yú duì shù yí tiān sè,yǔ bù duō shí pà jiǎn xiāng。
花事索人非易管,诗情得酒为新尝。huā shì suǒ rén fēi yì guǎn,shī qíng dé jiǔ wèi xīn cháng。
丛芳德色惊人句,影下重吟驻夕阳。cóng fāng dé sè jīng rén jù,yǐng xià zhòng yín zhù xī yáng。

挽曹处士二首

杜范

年才四十未云迟,勇谢文场意已奇。nián cái sì shí wèi yún chí,yǒng xiè wén chǎng yì yǐ qí。
独抱古心欣有得,肯同时好浪相追。dú bào gǔ xīn xīn yǒu dé,kěn tóng shí hǎo làng xiāng zhuī。
回神自是平生学,彻底还看处死时。huí shén zì shì píng shēng xué,chè dǐ hái kàn chù sǐ shí。
援笔大书真力士,纷纷醉梦若缠悲。yuán bǐ dà shū zhēn lì shì,fēn fēn zuì mèng ruò chán bēi。