古诗词

闻一二故人相继而逝感叹书怀

杨万里

故人昔同朝,与游每甚欢。gù rén xī tóng cháo,yǔ yóu měi shén huān。
岂缘势利合,相得文字间。qǐ yuán shì lì hé,xiāng dé wén zì jiān。
有顷各补外,不见今六年。yǒu qǐng gè bǔ wài,bù jiàn jīn liù nián。
我来荆溪上,敲榜索租钱。wǒ lái jīng xī shàng,qiāo bǎng suǒ zū qián。
故人复双入,飞上青云端。gù rén fù shuāng rù,fēi shàng qīng yún duān。
我虽世味澹,羡心能恝然。wǒ suī shì wèi dàn,xiàn xīn néng jiá rán。
忽传故人去,得书墨未干。hū chuán gù rén qù,dé shū mò wèi gàn。
又传故人亡,惊悼摧肺肝。yòu chuán gù rén wáng,jīng dào cuī fèi gān。
鼎贵良独佳,安贫未遽贤。dǐng guì liáng dú jiā,ān pín wèi jù xián。
向以我易彼,安知不作难。xiàng yǐ wǒ yì bǐ,ān zhī bù zuò nán。
今以彼易我,试问谁当悭。jīn yǐ bǐ yì wǒ,shì wèn shuí dāng qiān。
如何捐此躯,必要博好官。rú hé juān cǐ qū,bì yào bó hǎo guān。
顾谓妻与子,官满当归田。gù wèi qī yǔ zi,guān mǎn dāng guī tián。
我贱汝勿羞,我贫汝勿叹。wǒ jiàn rǔ wù xiū,wǒ pín rǔ wù tàn。
从汝丐我身,百年庶团栾。cóng rǔ gài wǒ shēn,bǎi nián shù tuán luán。
妻子笑答我,修短未易言。qī zi xiào dá wǒ,xiū duǎn wèi yì yán。
富贵必速殒,郭令当夭残。fù guì bì sù yǔn,guō lìng dāng yāo cán。
贫贱果永算,颜子寿必延。pín jiàn guǒ yǒng suàn,yán zi shòu bì yán。
我复答渠道,薄命我自怜。wǒ fù dá qú dào,báo mìng wǒ zì lián。
我福肯如郭,我德敢望颜。wǒ fú kěn rú guō,wǒ dé gǎn wàng yán。
造物本啬与,我乃多取旃。zào wù běn sè yǔ,wǒ nǎi duō qǔ zhān。
借令彼不怒,退省我独安。jiè lìng bǐ bù nù,tuì shěng wǒ dú ān。
汝言自有理,我意不可还。rǔ yán zì yǒu lǐ,wǒ yì bù kě hái。
杨万里

杨万里

杨万里,字廷秀,号诚斋,男,汉族。吉州吉水(今江西省吉水县)人。南宋杰出诗人,与尤袤、范成大、陆游合称南宋“中兴四大诗人”、“南宋四大家”。 杨万里的作品>>

猜您喜欢

虞丞相挽词三首

杨万里

保奭方为左,希文自请西。bǎo shì fāng wèi zuǒ,xī wén zì qǐng xī。
不劳三尺剑,已办一丸泥。bù láo sān chǐ jiàn,yǐ bàn yī wán ní。
已矣归黄壤,伤哉梦白鸡。yǐ yǐ guī huáng rǎng,shāng zāi mèng bái jī。
清风谁作诵,何石不天齐。qīng fēng shuí zuò sòng,hé shí bù tiān qí。

虞丞相挽词三首

杨万里

一老堂堂日,诸贤得得来。yī lǎo táng táng rì,zhū xián dé dé lái。
但令元气壮,患不塞尘开。dàn lìng yuán qì zhuàng,huàn bù sāi chén kāi。
名大天难著,人亡首忍回。míng dà tiān nán zhù,rén wáng shǒu rěn huí。
东风好西去,吹泪到泉台。dōng fēng hǎo xī qù,chuī lèi dào quán tái。

送彭元忠司户二首

杨万里

触热能相访,言归有底忙。chù rè néng xiāng fǎng,yán guī yǒu dǐ máng。
百闻才半面,一别又三湘。bǎi wén cái bàn miàn,yī bié yòu sān xiāng。
诗入江西社,心传肘后方。shī rù jiāng xī shè,xīn chuán zhǒu hòu fāng。
木天须此士,丹笔校官黄。mù tiān xū cǐ shì,dān bǐ xiào guān huáng。

送彭元忠司户二首

杨万里

浯石高仍瘦,愚溪绀且寒。wú shí gāo réng shòu,yú xī gàn qiě hán。
凭君聊杖屦,道我问平安。píng jūn liáo zhàng jù,dào wǒ wèn píng ān。
句好今逾进,书来剩寄看。jù hǎo jīn yú jìn,shū lái shèng jì kàn。
只言官舍小,檐下过湘滩。zhǐ yán guān shě xiǎo,yán xià guò xiāng tān。

山居

杨万里

鬓秃犹云少,书多却道穷。bìn tū yóu yún shǎo,shū duō què dào qióng。
柴门疏竹处,茅屋万山中。chái mén shū zhú chù,máo wū wàn shān zhōng。
幽梦时能忆,闲题底要工。yōu mèng shí néng yì,xián tí dǐ yào gōng。
不知蝉报夏,为复自吟风。bù zhī chán bào xià,wèi fù zì yín fēng。

饭罢登山

杨万里

树远通莺响,花晴带雨痕。shù yuǎn tōng yīng xiǎng,huā qíng dài yǔ hén。
登山偶回首,隔水见前村。dēng shān ǒu huí shǒu,gé shuǐ jiàn qián cūn。
澹往孤无伴,清归笑不言。dàn wǎng gū wú bàn,qīng guī xiào bù yán。
还家更迟著,松菊未应存。hái jiā gèng chí zhù,sōng jú wèi yīng cún。

待次临漳诸公荐之易地毗陵自愧无济剧才上章丐祠

杨万里

亦岂真辞禄,谁令自不才。yì qǐ zhēn cí lù,shuí lìng zì bù cái。
更须三釜恋,未放两眉开。gèng xū sān fǔ liàn,wèi fàng liǎng méi kāi。
道我今贫却,何朝不饭来。dào wǒ jīn pín què,hé cháo bù fàn lái。
商量若为可,杜宇一声催。shāng liàng ruò wèi kě,dù yǔ yī shēng cuī。

栀子花

杨万里

树恰人来短,花将雪样看。shù qià rén lái duǎn,huā jiāng xuě yàng kàn。
孤姿妍外净,幽馥暑中寒。gū zī yán wài jìng,yōu fù shǔ zhōng hán。
有朵篸瓶子,无风忽鼻端。yǒu duǒ cǎn píng zi,wú fēng hū bí duān。
如何山谷老,只为赋山矾。rú hé shān gǔ lǎo,zhǐ wèi fù shān fán。

秋典

杨万里

宿有青霞愿,惟应白鹭知。sù yǒu qīng xiá yuàn,wéi yīng bái lù zhī。
风烟聊晚望,山水入秋宜。fēng yān liáo wǎn wàng,shān shuǐ rù qiū yí。
老里还多病,贫中却剩诗。lǎo lǐ hái duō bìng,pín zhōng què shèng shī。
浪愁馀热在,会自有凉时。làng chóu yú rè zài,huì zì yǒu liáng shí。

挽邹彦明

杨万里

野渡无冰涉,荒民不木饥。yě dù wú bīng shè,huāng mín bù mù jī。
桥横侍郎记,墓立舍人碑。qiáo héng shì láng jì,mù lì shě rén bēi。
自古谁无死,何人没后思。zì gǔ shuí wú sǐ,hé rén méi hòu sī。
淙淙富川水,便是挽歌词。cóng cóng fù chuān shuǐ,biàn shì wǎn gē cí。

挽谢母安人胡氏

杨万里

玉树仍双桂,金花不一书。yù shù réng shuāng guì,jīn huā bù yī shū。
雪封青竹笋,雾失白藤舆。xuě fēng qīng zhú sǔn,wù shī bái téng yú。
天下谁无母,江西未有渠。tiān xià shuí wú mǔ,jiāng xī wèi yǒu qú。
西峰半轮月,松槚政疏疏。xī fēng bàn lún yuè,sōng jiǎ zhèng shū shū。

约刘彦纯会建安寺

杨万里

邂逅何时可,平章后月凉。xiè hòu hé shí kě,píng zhāng hòu yuè liáng。
前期来一夕,古寺作重阳。qián qī lái yī xī,gǔ sì zuò zhòng yáng。
白酒多多载,黄花急急香。bái jiǔ duō duō zài,huáng huā jí jí xiāng。
遣诗愁已遣,何况更连床。qiǎn shī chóu yǐ qiǎn,hé kuàng gèng lián chuáng。

秋月

杨万里

夜气凉于水,高斋可当楼。yè qì liáng yú shuǐ,gāo zhāi kě dāng lóu。
古来除却月,此外更无秋。gǔ lái chú què yuè,cǐ wài gèng wú qiū。
寒入兰心劲,光随菊脚流。hán rù lán xīn jìn,guāng suí jú jiǎo liú。
惟愁清不极,清极却成愁。wéi chóu qīng bù jí,qīng jí què chéng chóu。

雨夜

杨万里

岁晚能无感,诗成只独哦。suì wǎn néng wú gǎn,shī chéng zhǐ dú ó。
萤光寒欲淡,秋雨暮偏多。yíng guāng hán yù dàn,qiū yǔ mù piān duō。
伴老贫无恙,留愁酒肯么。bàn lǎo pín wú yàng,liú chóu jiǔ kěn me。
吟虫将落叶,为我拍还歌。yín chóng jiāng luò yè,wèi wǒ pāi hái gē。

胡季永挽词二首

杨万里

澹庵潜圣学,未许外人传。dàn ān qián shèng xué,wèi xǔ wài rén chuán。
门里存衣钵,吟边可管弦。mén lǐ cún yī bō,yín biān kě guǎn xián。
浣花宗武辔,儋耳小坡船。huàn huā zōng wǔ pèi,dān ěr xiǎo pō chuán。
绿鬓成黄壤,从今更问天。lǜ bìn chéng huáng rǎng,cóng jīn gèng wèn tiān。