古诗词

谢生歌七夕送脱屣老人谢榛

王世贞

长安送别今七夕,北斗卓地银河昃。zhǎng ān sòng bié jīn qī xī,běi dòu zhuó dì yín hé zè。
此时痛饮不快意,青衣行酒无颜色。cǐ shí tòng yǐn bù kuài yì,qīng yī xíng jiǔ wú yán sè。
呜呜击筑为秦声,和以短铗霜纵横。wū wū jī zhù wèi qín shēng,hé yǐ duǎn jiá shuāng zòng héng。
大白入手葡萄惊,慷慨为尔歌平生。dà bái rù shǒu pú táo jīng,kāng kǎi wèi ěr gē píng shēng。
谢生长河朔,奇笔破万卷。xiè shēng zhǎng hé shuò,qí bǐ pò wàn juǎn。
日月纵游翱,乾坤任偃蹇。rì yuè zòng yóu áo,qián kūn rèn yǎn jiǎn。
开元以来八百载,少陵诸公竟安在。kāi yuán yǐ lái bā bǎi zài,shǎo líng zhū gōng jìng ān zài。
精爽虽然付元气,骨格已见沉沧海。jīng shuǎng suī rán fù yuán qì,gǔ gé yǐ jiàn chén cāng hǎi。
先朝北地复信阳,一柱不障东澜狂。xiān cháo běi dì fù xìn yáng,yī zhù bù zhàng dōng lán kuáng。
人握隋珠户和璧,及吐中夜无精光。rén wò suí zhū hù hé bì,jí tǔ zhōng yè wú jīng guāng。
谢家一瓿椒浆水,晨兴自荐开元鬼。xiè jiā yī bù jiāo jiāng shuǐ,chén xīng zì jiàn kāi yuán guǐ。
俯仰宁教俗子骂,声名肯傍豪贤起。fǔ yǎng níng jiào sú zi mà,shēng míng kěn bàng háo xián qǐ。
妻孥生计环向愁,掉头且吟五岳游。qī nú shēng jì huán xiàng chóu,diào tóu qiě yín wǔ yuè yóu。
青春断不淹富贵,白眼何以干公侯。qīng chūn duàn bù yān fù guì,bái yǎn hé yǐ gàn gōng hóu。
赵王自是平原君,玳簪珠履三千人。zhào wáng zì shì píng yuán jūn,dài zān zhū lǚ sān qiān rén。
生衣短衣巾角巾,握管从容踞上宾。shēng yī duǎn yī jīn jiǎo jīn,wò guǎn cóng róng jù shàng bīn。
从此王名贤好士,浊漳往往成清醴。cóng cǐ wáng míng xián hǎo shì,zhuó zhāng wǎng wǎng chéng qīng lǐ。
座中谁出夷门右,海内愿为公子死。zuò zhōng shuí chū yí mén yòu,hǎi nèi yuàn wèi gōng zi sǐ。
生岂不恋王家濡,龌龊忍为辕下驹。shēng qǐ bù liàn wáng jiā rú,wò chuò rěn wèi yuán xià jū。
仰天大笑失所向,忽复束书来帝都。yǎng tiān dà xiào shī suǒ xiàng,hū fù shù shū lái dì dōu。
帝都云甍接九衢,委巷独满群公车。dì dōu yún méng jiē jiǔ qú,wěi xiàng dú mǎn qún gōng chē。
剧谈麈尾击唾壶,囊中欲探一钱无。jù tán zhǔ wěi jī tuò hú,náng zhōng yù tàn yī qián wú。
其时卢楠下浚狱,白雪无功白云辱。qí shí lú nán xià jùn yù,bái xuě wú gōng bái yún rǔ。
九歌草就人不知,生也手持向人读。jiǔ gē cǎo jiù rén bù zhī,shēng yě shǒu chí xiàng rén dú。
读之未竟泪簌簌,清霜倒飞鬼神哭。dú zhī wèi jìng lèi sù sù,qīng shuāng dào fēi guǐ shén kū。
绣衣使者从天来,幽谷暖吹邹律灰,欢声欲动黄金台。xiù yī shǐ zhě cóng tiān lái,yōu gǔ nuǎn chuī zōu lǜ huī,huān shēng yù dòng huáng jīn tái。
朝为俘囚夕贵客,生言于楠何有哉。cháo wèi fú qiú xī guì kè,shēng yán yú nán hé yǒu zāi。
忆初识尔崔都尉,何人不慑回天势。yì chū shí ěr cuī dōu wèi,hé rén bù shè huí tiān shì。
谑浪时存尔汝交,酒盏肯及县官事。xuè làng shí cún ěr rǔ jiāo,jiǔ zhǎn kěn jí xiàn guān shì。
乃知豪杰无不可,婴儿世态狎乳虎。nǎi zhī háo jié wú bù kě,yīng ér shì tài xiá rǔ hǔ。
片语能令万象归,雄心直向千秋吐。piàn yǔ néng lìng wàn xiàng guī,xióng xīn zhí xiàng qiān qiū tǔ。
生今去余向何所,生不在天之上、地之下。shēng jīn qù yú xiàng hé suǒ,shēng bù zài tiān zhī shàng dì zhī xià。
前不值古人,后不值来者。qián bù zhí gǔ rén,hòu bù zhí lái zhě。
纵无长绳系汝足,安能一揖轻相舍。zòng wú zhǎng shéng xì rǔ zú,ān néng yī yī qīng xiāng shě。
为言聚散等流萍,贯月查来可暂停。wèi yán jù sàn děng liú píng,guàn yuè chá lái kě zàn tíng。
明年牛女桥成夜,指点依稀见客星。míng nián niú nǚ qiáo chéng yè,zhǐ diǎn yī xī jiàn kè xīng。
王世贞

王世贞

王世贞(1526年-1590年)字元美,号凤洲,又号弇州山人,汉族,太仓(今江苏太仓)人,明代文学家、史学家。“后七子”领袖之一。官刑部主事,累官刑部尚书,移疾归,卒赠太子少保。好为古诗文,始于李攀龙主文盟,攀龙死,独主文坛二十年。有《弇山堂别集》、《嘉靖以来首辅传》、《觚不觚录》、《弇州山人四部稿》等。 王世贞的作品>>

猜您喜欢

华周杞梁行

王世贞

华杞感宾车,骈刀灿双缨。huá qǐ gǎn bīn chē,pián dāo càn shuāng yīng。
长驱荡莒师,千里不留行。zhǎng qū dàng jǔ shī,qiān lǐ bù liú xíng。
岂为齐君死,肯负隰侯生。qǐ wèi qí jūn sǐ,kěn fù xí hóu shēng。
二婺争写哀,中夜不绝声。èr wù zhēng xiě āi,zhōng yè bù jué shēng。
皇天为摧噫,百雉拉然崩。huáng tiān wèi cuī yī,bǎi zhì lā rán bēng。
朋友自有心,夫妇自有经。péng yǒu zì yǒu xīn,fū fù zì yǒu jīng。
始知乾坤大,不胜一寸诚。shǐ zhī qián kūn dà,bù shèng yī cùn chéng。
二绰岂不雄,惜哉殉淫朋。èr chuò qǐ bù xióng,xī zāi xùn yín péng。
毋以鸿毛重,遂令泰山轻。wú yǐ hóng máo zhòng,suì lìng tài shān qīng。

箜篌谣

王世贞

公无渡河,咨咨河波生鳞。gōng wú dù hé,zī zī hé bō shēng lín。
公无渡河,咨咨河伯不仁。gōng wú dù hé,zī zī hé bó bù rén。
公不知兮,渡河而公溺之。gōng bù zhī xī,dù hé ér gōng nì zhī。
妾知公兮,非兹流谁与归,呜呼噫嘻。qiè zhī gōng xī,fēi zī liú shuí yǔ guī,wū hū yī xī。

鸡鸣歌

王世贞

银河迢迢星烂烂,汝南鸣鸡夜将半。yín hé tiáo tiáo xīng làn làn,rǔ nán míng jī yè jiāng bàn。
行人出门中道叹,欲归不能何时旦。xíng rén chū mén zhōng dào tàn,yù guī bù néng hé shí dàn。
曲阳酒酣起更衣,新声乍移霜乍飞。qū yáng jiǔ hān qǐ gèng yī,xīn shēng zhà yí shuāng zhà fēi。

轻薄篇

王世贞

末俗夸轻薄,轻薄生有馀。mò sú kuā qīng báo,qīng báo shēng yǒu yú。
骄意盘眼睫,贵骨满头颅。jiāo yì pán yǎn jié,guì gǔ mǎn tóu lú。
仲氏二千石,伯兄千户侯。zhòng shì èr qiān shí,bó xiōng qiān hù hóu。
小弟颇妍好,出入尝奉车。xiǎo dì pǒ yán hǎo,chū rù cháng fèng chē。
大母修成君,女姊班婕妤。dà mǔ xiū chéng jūn,nǚ zǐ bān jié yú。
问我汤沐邑,鄠杜最上腴。wèn wǒ tāng mù yì,hù dù zuì shàng yú。
问我无名钱,敕赐蜀山垆。wèn wǒ wú míng qián,chì cì shǔ shān lú。
从奴衣火浣,下客蹑真珠。cóng nú yī huǒ huàn,xià kè niè zhēn zhū。
丸金弹飞鸟,椎铁击珊瑚。wán jīn dàn fēi niǎo,chuí tiě jī shān hú。
挥霍和氏璧,蹀躞大宛驹。huī huò hé shì bì,dié xiè dà wǎn jū。
臂鹰出长楸,斗鸡绝九衢。bì yīng chū zhǎng qiū,dòu jī jué jiǔ qú。
帟油雨击鞠,席绮寒摴蒲。yì yóu yǔ jī jū,xí qǐ hán chū pú。
调笑采桑妇,阑入酒家胡。diào xiào cǎi sāng fù,lán rù jiǔ jiā hú。
腰间雌雄剑,双双玉辘轳。yāo jiān cí xióng jiàn,shuāng shuāng yù lù lú。
一日不出匣,中夜自呜謼。yī rì bù chū xiá,zhōng yè zì wū hū。
破壁藏翁伯,骂坐轻灌夫。pò bì cáng wēng bó,mà zuò qīng guàn fū。
七贵为低眉,将相薄不图。qī guì wèi dī méi,jiāng xiāng báo bù tú。
不礼关都尉,可怕执金吾。bù lǐ guān dōu wèi,kě pà zhí jīn wú。
道逢谈天者,复矜意气殊。dào féng tán tiān zhě,fù jīn yì qì shū。
千秋若指掌,九州不足居。qiān qiū ruò zhǐ zhǎng,jiǔ zhōu bù zú jū。
一言无骚雅,只字夺典谟。yī yán wú sāo yǎ,zhǐ zì duó diǎn mó。
李耳老秃翁,仲尼亦竖儒。lǐ ěr lǎo tū wēng,zhòng ní yì shù rú。
謦欬细旃表,立可成唐虞。qǐng kài xì zhān biǎo,lì kě chéng táng yú。
飞书招越裳,挟棰鞭匈奴。fēi shū zhāo yuè shang,xié chuí biān xiōng nú。
宁必卿曹子,饮啖类屠沽。níng bì qīng cáo zi,yǐn dàn lèi tú gū。
相睨不相下,异路请各趋。xiāng nì bù xiāng xià,yì lù qǐng gè qū。
扰扰两蜉蝣,自贵亦自愚。rǎo rǎo liǎng fú yóu,zì guì yì zì yú。
宁知青门土,贤豪始同途。níng zhī qīng mén tǔ,xián háo shǐ tóng tú。

夜坐吟

王世贞

唧唧夜虫吟,起我东西南北心。jī jī yè chóng yín,qǐ wǒ dōng xī nán běi xīn。
丈夫户庭间,行穷越巂度天山。zhàng fū hù tíng jiān,xíng qióng yuè guī dù tiān shān。
高枝肃肃留远风,追我少年及老翁。gāo zhī sù sù liú yuǎn fēng,zhuī wǒ shǎo nián jí lǎo wēng。
邻家有酒沽不得,岂须道途凋颜色。lín jiā yǒu jiǔ gū bù dé,qǐ xū dào tú diāo yán sè。

铙歌短箫曲

王世贞

太白蚀月,条支息烟。tài bái shí yuè,tiáo zhī xī yān。
积雪数丈,高没祁连。jī xuě shù zhàng,gāo méi qí lián。
鸟兽猬缩不得前,穹庐两三沬星悬。niǎo shòu wèi suō bù dé qián,qióng lú liǎng sān mèi xīng xuán。
单于今何适,休屠日逐左右贤。dān yú jīn hé shì,xiū tú rì zhú zuǒ yòu xián。
谷蠡当户两薁鞑,曷不度漠而南逐水草,汉兵咆哮正当道。gǔ lí dāng hù liǎng yù dá,hé bù dù mò ér nán zhú shuǐ cǎo,hàn bīng páo xiāo zhèng dāng dào。
颇闻置三将军,其一猿臂疾若飞,大者善射习兵机。pǒ wén zhì sān jiāng jūn,qí yī yuán bì jí ruò fēi,dà zhě shàn shè xí bīng jī。
小者号嫖姚,天子最亲,信多神威。xiǎo zhě hào piáo yáo,tiān zi zuì qīn,xìn duō shén wēi。
射生超乘良家儿,衽金浴铁设长围。shè shēng chāo chéng liáng jiā ér,rèn jīn yù tiě shè zhǎng wéi。
六畜孕殰,马弱不得逐。liù chù yùn dú,mǎ ruò bù dé zhú。
归来祭天,金人曷属。guī lái jì tiān,jīn rén hé shǔ。
寡妇抱儿哭,哀哀死丧势不复。guǎ fù bào ér kū,āi āi sǐ sàng shì bù fù。
唯有中国万里,长偃兵革。wéi yǒu zhōng guó wàn lǐ,zhǎng yǎn bīng gé。
皇帝置酒群臣,欢乐无极。huáng dì zhì jiǔ qún chén,huān lè wú jí。

东武吟

王世贞

罢鸟厌离枝,罢客厌离乡。bà niǎo yàn lí zhī,bà kè yàn lí xiāng。
听君行泣复坐诉,令我断绝少年肠。tīng jūn xíng qì fù zuò sù,lìng wǒ duàn jué shǎo nián cháng。
始从张侯号博望,寻源凿空竟西方。shǐ cóng zhāng hóu hào bó wàng,xún yuán záo kōng jìng xī fāng。
问君何所历,身毒安息大月支。wèn jūn hé suǒ lì,shēn dú ān xī dà yuè zhī。
问君何所见,深目高鼻卷眉髭。wèn jūn hé suǒ jiàn,shēn mù gāo bí juǎn méi zī。
其人何所宝,葡萄汗血香都夷。qí rén hé suǒ bǎo,pú táo hàn xuè xiāng dōu yí。
其俗何所尚,嗜利轻杀易汉儿。qí sú hé suǒ shàng,shì lì qīng shā yì hàn ér。
结营勃律河,士卒樵汲供炊麋。jié yíng bó lǜ hé,shì zú qiáo jí gōng chuī mí。
斧冰十指半堕落,又有猛兽搏食之。fǔ bīng shí zhǐ bàn duò luò,yòu yǒu měng shòu bó shí zhī。
经行十三载,皮肉消尽馀音声。jīng xíng shí sān zài,pí ròu xiāo jǐn yú yīn shēng。
音声固未改,舌强亦难明。yīn shēng gù wèi gǎi,shé qiáng yì nán míng。
忽睹嵬峨之宫阙,不敢遽谓长安城。hū dǔ wéi é zhī gōng quē,bù gǎn jù wèi zhǎng ān chéng。
不知张侯见天子何所言,独封大邑金帛蕃,甲第亦轩轩。bù zhī zhāng hóu jiàn tiān zi hé suǒ yán,dú fēng dà yì jīn bó fān,jiǎ dì yì xuān xuān。
馀者公车门,十上不得论。yú zhě gōng chē mén,shí shàng bù dé lùn。
最后稍为郎,给钱十万令还乡。zuì hòu shāo wèi láng,gěi qián shí wàn lìng hái xiāng。
庐井渐非故,急欲问爷娘。lú jǐng jiàn fēi gù,jí yù wèn yé niáng。
行逢耆旧为相指,双冢累累置道旁。xíng féng qí jiù wèi xiāng zhǐ,shuāng zhǒng lèi lèi zhì dào páng。
新妇逐他人,他人生儿已扶床。xīn fù zhú tā rén,tā rén shēng ér yǐ fú chuáng。
对讫始大悲,耆旧内相疑。duì qì shǐ dà bēi,qí jiù nèi xiāng yí。
别时朱颜复鬒鬓,今来其人鬼邪非。bié shí zhū yán fù zhěn bìn,jīn lái qí rén guǐ xié fēi。
又闻甘泉宫,召按西边事。yòu wén gān quán gōng,zhào àn xī biān shì。
乡导不乏兴,应须故时吏。xiāng dǎo bù fá xīng,yīng xū gù shí lì。
家乡空荡尽,枯骨终远弃。jiā xiāng kōng dàng jǐn,kū gǔ zhōng yuǎn qì。
吁嗟哉,丈夫功成差足乐,不如贫贱佣力作。xū jiē zāi,zhàng fū gōng chéng chà zú lè,bù rú pín jiàn yōng lì zuò。

猛虎行

王世贞

北山饶风雪,东山西山多网罗。
唯有南山足樵采,其若白额斑文之虎何。
嗟虎胡乃白额而斑文,目为流电飙若奔。
低头前告言:“汝虎既为百兽之王,奈何搏噬绝其群。
不见鸟中之凤,饥食竹实,众羽自归尊。
神龙变化岂后汝,鱼鳖喣沫相和欣。

虎对之若不闻,咆哮木叶风纷纷。
但欲得汝充虎腹,安用繁辞诉苦辛。
天造万物岂为人,上穷泱旷下沈沦。
巧网必遂私其身,况尔同类多相食,虎一食人何遽论。

东飞伯劳歌

王世贞

伯劳飞东燕飞西,马头儿郎机头妻。bó láo fēi dōng yàn fēi xī,mǎ tóu ér láng jī tóu qī。
机声轧轧马凿落,愿得两风并吹却。jī shēng yà yà mǎ záo luò,yuàn dé liǎng fēng bìng chuī què。
织师误教织鸳鸯,令我厌取向流黄。zhī shī wù jiào zhī yuān yāng,lìng wǒ yàn qǔ xiàng liú huáng。
儿郎三十年尚未,珊瑚具装藕丝辔。ér láng sān shí nián shàng wèi,shān hú jù zhuāng ǒu sī pèi。
银镫碧篆温春宵,俱留可怜向谁骄。yín dèng bì zhuàn wēn chūn xiāo,jù liú kě lián xiàng shuí jiāo。

结客少年场行

王世贞

骢马玉连钱,流苏障泥玛瑙鞭。cōng mǎ yù lián qián,liú sū zhàng ní mǎ nǎo biān。
经过五陵畔,结客多少年。jīng guò wǔ líng pàn,jié kè duō shǎo nián。
如渑之酒倾肯惜,突兀黄金若山积。rú miǎn zhī jiǔ qīng kěn xī,tū wù huáng jīn ruò shān jī。
散尽姓名都不问,肝胆但许英雄识。sàn jǐn xìng míng dōu bù wèn,gān dǎn dàn xǔ yīng xióng shí。
扶风夜深雪花白,手提人头刎君侧。fú fēng yè shēn xuě huā bái,shǒu tí rén tóu wěn jūn cè。
为君报雠身并掷,细看乃是当时客。wèi jūn bào chóu shēn bìng zhì,xì kàn nǎi shì dāng shí kè。
君不见东家钱刀坐朱紫,魏其为朝武安夕,如此结交竟何益。jūn bù jiàn dōng jiā qián dāo zuò zhū zǐ,wèi qí wèi cháo wǔ ān xī,rú cǐ jié jiāo jìng hé yì。

登高丘而望远海行

王世贞

登高丘而望远海,秦王者何二千载。dēng gāo qiū ér wàng yuǎn hǎi,qín wáng zhě hé èr qiān zài。
阿阙王基竟已灰,瀛洲仙药空谁采。ā quē wáng jī jìng yǐ huī,yíng zhōu xiān yào kōng shuí cǎi。
初从梁甫匮金书,七十二君俱不如。chū cóng liáng fǔ kuì jīn shū,qī shí èr jūn jù bù rú。
已借神鞭驱怒石,复张连弩射游鱼。yǐ jiè shén biān qū nù shí,fù zhāng lián nǔ shè yóu yú。
归来尽灭儒生口,徐市茫茫竟何有。guī lái jǐn miè rú shēng kǒu,xú shì máng máng jìng hé yǒu。
祖龙未朽骊山身,亡鹿先归赤帝手。zǔ lóng wèi xiǔ lí shān shēn,wáng lù xiān guī chì dì shǒu。
赤帝诸孙犹不闻,文成五利日纷纷。chì dì zhū sūn yóu bù wén,wén chéng wǔ lì rì fēn fēn。
请君试上长安问,唯有甘泉一片云。qǐng jūn shì shàng zhǎng ān wèn,wéi yǒu gān quán yī piàn yún。

长相思

王世贞

长相思,望难期,美人如花隔深闺。zhǎng xiāng sī,wàng nán qī,měi rén rú huā gé shēn guī。
轻霜剪涩凝胭脂,青黄碧绿诸色丝,织成鸳鸯心自悲。qīng shuāng jiǎn sè níng yān zhī,qīng huáng bì lǜ zhū sè sī,zhī chéng yuān yāng xīn zì bēi。
两心为一心,明月照秋水。liǎng xīn wèi yī xīn,míng yuè zhào qiū shuǐ。
一心成两心,各悬三千里。yī xīn chéng liǎng xīn,gè xuán sān qiān lǐ。
昔为比翼鸟,翼折不能飞。xī wèi bǐ yì niǎo,yì zhé bù néng fēi。
今为双星界河汉,年年夜夜盼光辉。jīn wèi shuāng xīng jiè hé hàn,nián nián yè yè pàn guāng huī。

杨白花

王世贞

宫中小女髻如鸦,连臂蹋足唱杨花。gōng zhōng xiǎo nǚ jì rú yā,lián bì tà zú chàng yáng huā。
唱得杨花浑胜雪,不知飘向阿谁家。chàng dé yáng huā hún shèng xuě,bù zhī piāo xiàng ā shuí jiā。
塞北江南望何极,衠道藏鸦白门色。sāi běi jiāng nán wàng hé jí,zhūn dào cáng yā bái mén sè。
沙深日冷不得青,独抱长条三叹息。shā shēn rì lěng bù dé qīng,dú bào zhǎng tiáo sān tàn xī。

阳春曲

王世贞

汉女三千人,一一盼阳春。hàn nǚ sān qiān rén,yī yī pàn yáng chūn。
花开不见日,愁绕翠蛾颦。huā kāi bù jiàn rì,chóu rào cuì é pín。
君王雨露在一身,那得遍洒东门尘。jūn wáng yǔ lù zài yī shēn,nà dé biàn sǎ dōng mén chén。
君不见赵家姊妹玉不如,昭阳乍亲椒殿疏,何况增成班婕妤。jūn bù jiàn zhào jiā zǐ mèi yù bù rú,zhāo yáng zhà qīn jiāo diàn shū,hé kuàng zēng chéng bān jié yú。

双燕离

王世贞

双燕若双剪,翩翾吴王宫。shuāng yàn ruò shuāng jiǎn,piān xuān wú wáng gōng。
自愿同生死,岁岁掠春风。zì yuàn tóng shēng sǐ,suì suì lüè chūn fēng。
吴宫火起焚其雄,雌鸣啾啾入棘丛。wú gōng huǒ qǐ fén qí xióng,cí míng jiū jiū rù jí cóng。
曷不从新鳏翼,物微心重挑不得。hé bù cóng xīn guān yì,wù wēi xīn zhòng tiāo bù dé。
今春共衔泥,明春黄口血漓漇。jīn chūn gòng xián ní,míng chūn huáng kǒu xuè lí xǐ。
不如庐江小吏妇,犹胜会稽太守妻。bù rú lú jiāng xiǎo lì fù,yóu shèng huì jī tài shǒu qī。