古诗词

平陵东行

徐祯卿

共工触天补女娲,后羿射之摧九乌。gòng gōng chù tiān bǔ nǚ wā,hòu yì shè zhī cuī jiǔ wū。
君不见泰山之高屹天柱,有时东崩海水枯。jūn bù jiàn tài shān zhī gāo yì tiān zhù,yǒu shí dōng bēng hǎi shuǐ kū。
秦人筑长城,东笞夷貊北击胡,开阖地户天下枢。qín rén zhù zhǎng chéng,dōng chī yí mò běi jī hú,kāi hé dì hù tiān xià shū。
九关虎豹下食人,髑髅飞血昏风尘,四海望之威天神。jiǔ guān hǔ bào xià shí rén,dú lóu fēi xuè hūn fēng chén,sì hǎi wàng zhī wēi tiān shén。
亦有荆轲起报雠,裂眦向天天为愁。yì yǒu jīng kē qǐ bào chóu,liè zì xiàng tiān tiān wèi chóu。
拔剑一呼走万乘,快哉壮士谁与俦。bá jiàn yī hū zǒu wàn chéng,kuài zāi zhuàng shì shuí yǔ chóu。
儒生抗眉论尧舜,敛手待烹良可羞。rú shēng kàng méi lùn yáo shùn,liǎn shǒu dài pēng liáng kě xiū。
上卿执圭古所侈,鲁生弃之若敝屣。shàng qīng zhí guī gǔ suǒ chǐ,lǔ shēng qì zhī ruò bì xǐ。
鸿毛轻死为二桃,笑杀田疆与冶子。hóng máo qīng sǐ wèi èr táo,xiào shā tián jiāng yǔ yě zi。
龙蛇消息各有时,白石落落人岂知。lóng shé xiāo xī gè yǒu shí,bái shí luò luò rén qǐ zhī。
季布髡为奴,范雎乃是粪下儿。jì bù kūn wèi nú,fàn jū nǎi shì fèn xià ér。
一朝云雷起屯厄,挥刃脱缚扬高眉。yī cháo yún léi qǐ tún è,huī rèn tuō fù yáng gāo méi。
我今伛偻困蝼蚁,吹沙吸呷若鲋鲤。wǒ jīn yǔ lóu kùn lóu yǐ,chuī shā xī gā ruò fù lǐ。
牛涔蠕蠕岂足活,河伯向我夸秋水。niú cén rú rú qǐ zú huó,hé bó xiàng wǒ kuā qiū shuǐ。
夜梦凭云忽上天,倾山倒海作龙渊。yè mèng píng yún hū shàng tiān,qīng shān dào hǎi zuò lóng yuān。
天门中开绕赤电,霓旌雷车导我前。tiān mén zhōng kāi rào chì diàn,ní jīng léi chē dǎo wǒ qián。
空山飒飒走霹雳,草木摧拉飞炎烟。kōng shān sà sà zǒu pī lì,cǎo mù cuī lā fēi yán yān。
丈夫未足哀困穷,仰叹白日回英风。zhàng fū wèi zú āi kùn qióng,yǎng tàn bái rì huí yīng fēng。
不能鼓行青海上,亦当击剑于咸阳之市中。bù néng gǔ xíng qīng hǎi shàng,yì dāng jī jiàn yú xián yáng zhī shì zhōng。
宁学锄麑触槐死,羞言投阁仕莽公。níng xué chú ní chù huái sǐ,xiū yán tóu gé shì mǎng gōng。
吾悲夫二子之死也,诚如寒蚓之与秋蓬。wú bēi fū èr zi zhī sǐ yě,chéng rú hán yǐn zhī yǔ qiū péng。
徐祯卿

徐祯卿

徐祯卿(1479-1511)字昌谷,一字昌国,汉族,吴县(今江苏苏州)人,祖籍常熟梅李镇,后迁居吴县。明代文学家,被人称为“吴中诗冠”,是吴中四才子(亦称江南四大才子)之一。因“文章江左家家玉,烟月扬州树树花”之绝句而为人称誉。 徐祯卿的作品>>

猜您喜欢

效何逊咏倡家

徐祯卿

帘栊秋未晚,花雾夕偏佳。lián lóng qiū wèi wǎn,huā wù xī piān jiā。
暗牖通新烛,虚堂闻落钗。àn yǒu tōng xīn zhú,xū táng wén luò chāi。
淅淅乌栖树,明明月堕怀。xī xī wū qī shù,míng míng yuè duò huái。
相思不可见,兰生故绕阶。xiāng sī bù kě jiàn,lán shēng gù rào jiē。

用韵答伯虎

徐祯卿

高情聊混俗,文技本违时。gāo qíng liáo hùn sú,wén jì běn wéi shí。
心事难凭梦,流年尽入髭。xīn shì nán píng mèng,liú nián jǐn rù zī。
青衫无贵骨,白首少相知。qīng shān wú guì gǔ,bái shǒu shǎo xiāng zhī。
独有唐居士,频频慰小诗。dú yǒu táng jū shì,pín pín wèi xiǎo shī。

酬边太常于燕山见忆之作

徐祯卿

故人惠思我,百里寄瑶音。gù rén huì sī wǒ,bǎi lǐ jì yáo yīn。
独在山中宿,松斋清道心。dú zài shān zhōng sù,sōng zhāi qīng dào xīn。
霜钟流夜壑,曲涧入幽深。shuāng zhōng liú yè hè,qū jiàn rù yōu shēn。
寂寞悲千古,桥陵梓橡深。jì mò bēi qiān gǔ,qiáo líng zǐ xiàng shēn。

彭蠡

徐祯卿

茫茫彭蠡口,隐隐鄱阳岑。máng máng péng lí kǒu,yǐn yǐn pó yáng cén。
地涌三辰动,江连九派深。dì yǒng sān chén dòng,jiāng lián jiǔ pài shēn。
扬舲武昌客,发兴豫章吟。yáng líng wǔ chāng kè,fā xīng yù zhāng yín。
不见垂纶叟,烟波空我心。bù jiàn chuí lún sǒu,yān bō kōng wǒ xīn。

在武昌作

徐祯卿

洞庭叶未下,潇湘秋欲生。dòng tíng yè wèi xià,xiāo xiāng qiū yù shēng。
高斋今夜雨,独卧武昌城。gāo zhāi jīn yè yǔ,dú wò wǔ chāng chéng。
重以桑梓念,凄其江汉情。zhòng yǐ sāng zǐ niàn,qī qí jiāng hàn qíng。
不知天外雁,何事乐长征?bù zhī tiān wài yàn,hé shì lè zhǎng zhēng?

登支硎山楼迟游侣

徐祯卿

谷寺怜幽密,兹楼表丽观。gǔ sì lián yōu mì,zī lóu biǎo lì guān。
烟云塞壑动,竹树入门寒。yān yún sāi hè dòng,zhú shù rù mén hán。
独往迷前径,凭高迟所欢。dú wǎng mí qián jìng,píng gāo chí suǒ huān。
时闻有清磬,遥出暮林端。shí wén yǒu qīng qìng,yáo chū mù lín duān。

吴舍人园亭

徐祯卿

新年风景地,休沐竹林人。xīn nián fēng jǐng dì,xiū mù zhú lín rén。
鱼藻含泉动,杨园听鸟新。yú zǎo hán quán dòng,yáng yuán tīng niǎo xīn。
夕阴连九陌,乔木俯千邻。xī yīn lián jiǔ mò,qiáo mù fǔ qiān lín。
虚负高阳兴,多惭酩酊身。xū fù gāo yáng xīng,duō cán mǐng dīng shēn。

长陵西望泰陵二首

徐祯卿

新宫犹蔼蔼,白露已苍苍。xīn gōng yóu ǎi ǎi,bái lù yǐ cāng cāng。
讵识神灵远,徒悲剑舄藏。jù shí shén líng yuǎn,tú bēi jiàn xì cáng。
阴风振大漠,落日照渔阳。yīn fēng zhèn dà mò,luò rì zhào yú yáng。
稽首攀松柏,云天洒泪长。jī shǒu pān sōng bǎi,yún tiān sǎ lèi zhǎng。

长陵西望泰陵二首

徐祯卿

昔送宫车出,长悲西雍门。xī sòng gōng chē chū,zhǎng bēi xī yōng mén。
今来寒食节,独望灞陵园。jīn lái hán shí jié,dú wàng bà líng yuán。
杳杳仙城闭,萋萋封树繁。yǎo yǎo xiān chéng bì,qī qī fēng shù fán。
当时侍从客,恸哭几人存。dāng shí shì cóng kè,tòng kū jǐ rén cún。

嘉禾道中

徐祯卿

槜李城何在,萧条草树存。zuì lǐ chéng hé zài,xiāo tiáo cǎo shù cún。
未醒吴苑酒,已动越乡魂。wèi xǐng wú yuàn jiǔ,yǐ dòng yuè xiāng hún。
问水来天目,看桑过石门。wèn shuǐ lái tiān mù,kàn sāng guò shí mén。
愁闻鹡鸰语,宁听楚山猿。chóu wén jí líng yǔ,níng tīng chǔ shān yuán。

秋日过故尚书吴公池馆二首

徐祯卿

平泉旧时里,秋日永亭开。píng quán jiù shí lǐ,qiū rì yǒng tíng kāi。
苑树涧阴合,鱼梁山照来。yuàn shù jiàn yīn hé,yú liáng shān zhào lái。
野人临逸钓,公子进新醅。yě rén lín yì diào,gōng zi jìn xīn pēi。
兴尽何须谢,垂鞭醉即回。xīng jǐn hé xū xiè,chuí biān zuì jí huí。

秋日过故尚书吴公池馆二首

徐祯卿

不见尚书履,阶阴空绿苔。bù jiàn shàng shū lǚ,jiē yīn kōng lǜ tái。
菊荒三径在,枣熟众禽来。jú huāng sān jìng zài,zǎo shú zhòng qín lái。
迹为怜幽驻,图因好事开。jì wèi lián yōu zhù,tú yīn hǎo shì kāi。
秋风悬剑处,落日几重回。qiū fēng xuán jiàn chù,luò rì jǐ zhòng huí。

浙江驿下作

徐祯卿

自叹南浮客,崎岖驿岭遥。zì tàn nán fú kè,qí qū yì lǐng yáo。
川途澹斜日,钲鼓远扬桡。chuān tú dàn xié rì,zhēng gǔ yuǎn yáng ráo。
水势含沧海,山形折落潮。shuǐ shì hán cāng hǎi,shān xíng zhé luò cháo。
夷墟不可问,徒使旅心摇。yí xū bù kě wèn,tú shǐ lǚ xīn yáo。

过梨云精舍

徐祯卿

远师耽宴寂,趺坐石床深。yuǎn shī dān yàn jì,fū zuò shí chuáng shēn。
留客开香积,谈玄就竹林。liú kè kāi xiāng jī,tán xuán jiù zhú lín。
烟藤结暝翠,云磬下空音。yān téng jié míng cuì,yún qìng xià kōng yīn。
净现青莲色,悬知出世心。jìng xiàn qīng lián sè,xuán zhī chū shì xīn。

送许补之还丹徒

徐祯卿

怜君挥手去,匹马向南天。lián jūn huī shǒu qù,pǐ mǎ xiàng nán tiān。
旅病青山外,乡心落日悬。lǚ bìng qīng shān wài,xiāng xīn luò rì xuán。
燕关变积雪,淮柳动新烟。yàn guān biàn jī xuě,huái liǔ dòng xīn yān。
驿路重云里,相思易隔年。yì lù zhòng yún lǐ,xiāng sī yì gé nián。
1551234567»