古诗词

余为山海一篇略著余所见捕鱼状耳王晋卿以为不典乃博稽载籍拟山谷演雅示余余乃更肆其不经之谈和之得四十四韵

范当世

鲰生制为测海文,晋卿陋之夸以诗。zōu shēng zhì wèi cè hǎi wén,jìn qīng lòu zhī kuā yǐ shī。
铿经发图享灵怪,青红满纸声弥弥。kēng jīng fā tú xiǎng líng guài,qīng hóng mǎn zhǐ shēng mí mí。
天下嚣嚣尽何有,苍公幻化文人嬉。tiān xià xiāo xiāo jǐn hé yǒu,cāng gōng huàn huà wén rén xī。
千辉万照在天上,饰为酒斗扬为箕。qiān huī wàn zhào zài tiān shàng,shì wèi jiǔ dòu yáng wèi jī。
又道一星一瀛海,问君彼海潜者谁。yòu dào yī xīng yī yíng hǎi,wèn jūn bǐ hǎi qián zhě shuí。
鲰生细鳞泳海角,芝麻眼孔真可嗤。zōu shēng xì lín yǒng hǎi jiǎo,zhī má yǎn kǒng zhēn kě chī。
夜深窃听老渔话,骇耳堕心摧四肢。yè shēn qiè tīng lǎo yú huà,hài ěr duò xīn cuī sì zhī。
哀哉吾族尽为腊,奔告白虾与蟛蜞。āi zāi wú zú jǐn wèi là,bēn gào bái xiā yǔ péng qí。
虾故善跳蜞善走,追潮逐浪能委蛇。xiā gù shàn tiào qí shàn zǒu,zhuī cháo zhú làng néng wěi shé。
笑言先生勿过悴,大海安得无孑遗。xiào yán xiān shēng wù guò cuì,dà hǎi ān dé wú jié yí。
合掌髡头海和尚,船人见之为一炊。hé zhǎng kūn tóu hǎi hé shàng,chuán rén jiàn zhī wèi yī chuī。
百年老蚌与人戏,卧起啼笑如婴儿。bǎi nián lǎo bàng yǔ rén xì,wò qǐ tí xiào rú yīng ér。
被发娟娟白如雪,不知为妃为孤嫠。bèi fā juān juān bái rú xuě,bù zhī wèi fēi wèi gū lí。
见者求之不可得,放船骇立心神痴。jiàn zhě qiú zhī bù kě dé,fàng chuán hài lì xīn shén chī。
一宵西来百匹马,挟抱文书三面驰。yī xiāo xī lái bǎi pǐ mǎ,xié bào wén shū sān miàn chí。
方知吾族万万国,国数百里里有歧。fāng zhī wú zú wàn wàn guó,guó shù bǎi lǐ lǐ yǒu qí。
一歧所产百斯类,屑碎纤靡为世赀。yī qí suǒ chǎn bǎi sī lèi,xiè suì xiān mí wèi shì zī。
又闻西方产黍稷,杂用花果蒸为醨。yòu wén xī fāng chǎn shǔ jì,zá yòng huā guǒ zhēng wèi lí。
猪牛味浊鸭鸡瘦,纷来吾国求膏脂。zhū niú wèi zhuó yā jī shòu,fēn lái wú guó qiú gāo zhī。
吾族大长亦不吝,使吾边族相馈贻。wú zú dà zhǎng yì bù lìn,shǐ wú biān zú xiāng kuì yí。
江头小神正邻我,招我化族驱为鲥。jiāng tóu xiǎo shén zhèng lín wǒ,zhāo wǒ huà zú qū wèi shí。
先生固哉好目论,徵彼百老皆小知。xiān shēng gù zāi hǎo mù lùn,zhēng bǐ bǎi lǎo jiē xiǎo zhī。
鲰闻骇然不敢信,秉贽去问千年龟。zōu wén hài rán bù gǎn xìn,bǐng zhì qù wèn qiān nián guī。
安知潜宫不易到,兼旬直下方见之。ān zhī qián gōng bù yì dào,jiān xún zhí xià fāng jiàn zhī。
水力压背九鼎重,此水万丈安能支。shuǐ lì yā bèi jiǔ dǐng zhòng,cǐ shuǐ wàn zhàng ān néng zhī。
龟闻叱问尔何者,今我背上才蒙皮。guī wén chì wèn ěr hé zhě,jīn wǒ bèi shàng cái méng pí。
鱼龙子孙伺我息,攘如细虱多生髭。yú lóng zi sūn cì wǒ xī,rǎng rú xì shī duō shēng zī。
任氏儿子善戏谑,扪吾左胁擒一鳍。rèn shì ér zi shàn xì xuè,mén wú zuǒ xié qín yī qí。
怀藏吾血不行络,此属挠挠长苦饥。huái cáng wú xuè bù xíng luò,cǐ shǔ náo náo zhǎng kǔ jī。
此时鲰生失魂魄,那能重述么么词。cǐ shí zōu shēng shī hún pò,nà néng zhòng shù me me cí。
但言公有泰山固,愿匿公脊无颠危。dàn yán gōng yǒu tài shān gù,yuàn nì gōng jí wú diān wēi。
龟闻色惨吁不已,嗟尔锢疾当难医。guī wén sè cǎn xū bù yǐ,jiē ěr gù jí dāng nán yī。
瞬此阴阳一开阖,大无止境忧无时。shùn cǐ yīn yáng yī kāi hé,dà wú zhǐ jìng yōu wú shí。
周回此海奚有底,乃是一物横八陲。zhōu huí cǐ hǎi xī yǒu dǐ,nǎi shì yī wù héng bā chuí。
此物无名亦无字,字以混沌名穷奇。cǐ wù wú míng yì wú zì,zì yǐ hùn dùn míng qióng qí。
东潮西落日呼吸,一吸一起方躨跜。dōng cháo xī luò rì hū xī,yī xī yī qǐ fāng kuí ní。
此物日升海日浅,而我当之犹豪釐。cǐ wù rì shēng hǎi rì qiǎn,ér wǒ dāng zhī yóu háo lí。
暂时蜉蝣在其背,万一转侧斯为爢。zàn shí fú yóu zài qí bèi,wàn yī zhuǎn cè sī wèi mí。
夜夜流星落空阔,但有杯水倾诸池。yè yè liú xīng luò kōng kuò,dàn yǒu bēi shuǐ qīng zhū chí。
我将丧我去其介,四足去一权为踦。wǒ jiāng sàng wǒ qù qí jiè,sì zú qù yī quán wèi yǐ。
一朝化为三足乌,飞人太阳当可羁。yī cháo huà wèi sān zú wū,fēi rén tài yáng dāng kě jī。
生不事此勿相慁,鲰生听罢翻狐疑。shēng bù shì cǐ wù xiāng hùn,zōu shēng tīng bà fān hú yí。
更有蓬心借一语,圣人群籍无公词。gèng yǒu péng xīn jiè yī yǔ,shèng rén qún jí wú gōng cí。
咄哉圣人天公各造意,不得千龄万代长相咨。duō zāi shèng rén tiān gōng gè zào yì,bù dé qiān líng wàn dài zhǎng xiāng zī。

范当世

清江苏南通人,初名铸,字无错,号肯堂。贡生。以古文有声名。光绪时入李鸿章幕府,常相与谈论政事。自负甚高,而终身坎坷。诗多沈郁苍凉之作,为晚清名家。有《范伯子诗文集》。 范当世的作品>>

猜您喜欢

湖北通志局闻妻丧于时方修列女志稍整齐而后行悲哭之馀犹翻故纸停笔写哀遂成四绝

范当世

一病新从九死还,分明绐我去乡关。yī bìng xīn cóng jiǔ sǐ hái,fēn míng dài wǒ qù xiāng guān。
平生已种无边恨,此恨绵绵况可删。píng shēng yǐ zhǒng wú biān hèn,cǐ hèn mián mián kuàng kě shān。

湖北通志局闻妻丧于时方修列女志稍整齐而后行悲哭之馀犹翻故纸停笔写哀遂成四绝

范当世

入棺闻说彩衣鲜,费尽亲心总枉然。rù guān wén shuō cǎi yī xiān,fèi jǐn qīn xīn zǒng wǎng rán。
十载宵晨有饥饱,不曾销我卖文钱。shí zài xiāo chén yǒu jī bǎo,bù céng xiāo wǒ mài wén qián。

湖北通志局闻妻丧于时方修列女志稍整齐而后行悲哭之馀犹翻故纸停笔写哀遂成四绝

范当世

迢迢江汉泪滂沱,秉烛修书且奈何。tiáo tiáo jiāng hàn lèi pāng tuó,bǐng zhú xiū shū qiě nài hé。
读罢五千嫠妇传,可知男子负心多。dú bà wǔ qiān lí fù chuán,kě zhī nán zi fù xīn duō。

故城寄示同里诸子

范当世

吴歌楚舞积年陈,赵至齐来逐日新。wú gē chǔ wǔ jī nián chén,zhào zhì qí lái zhú rì xīn。
昨日停车邹鲁地,不曾窥见酒垆人。zuó rì tíng chē zōu lǔ dì,bù céng kuī jiàn jiǔ lú rén。

故城寄示同里诸子

范当世

大淮以北气萧条,泰岱之间复寂寥。dà huái yǐ běi qì xiāo tiáo,tài dài zhī jiān fù jì liáo。
见说潇湘亦枯竭,江流齐赴海门潮。jiàn shuō xiāo xiāng yì kū jié,jiāng liú qí fù hǎi mén cháo。

入冀州境就野人闻吴公断狱事喜而有作

范当世

千里投林鸟翮摧,嘤嘤绕树更徘徊。qiān lǐ tóu lín niǎo hé cuī,yīng yīng rào shù gèng pái huái。
宁知舞蹈衔恩者,才被君侯一怒来。níng zhī wǔ dǎo xián ēn zhě,cái bèi jūn hóu yī nù lái。

送无锡张君还泰安五首忘其四

范当世

海上晴岚蜃气封,爰居避地正匆匆。hǎi shàng qíng lán shèn qì fēng,yuán jū bì dì zhèng cōng cōng。
泰山绝顶无阴雨,便与仙人住一峰。tài shān jué dǐng wú yīn yǔ,biàn yǔ xiān rén zhù yī fēng。

兰山驿中王韬甫示以绿杨春影图且告之缘起为题八绝

范当世

野馆风多拥被寒,月光如水不能看。yě guǎn fēng duō yōng bèi hán,yuè guāng rú shuǐ bù néng kàn。
与君更觅扬州梦,知在平山第几峦。yǔ jūn gèng mì yáng zhōu mèng,zhī zài píng shān dì jǐ luán。

兰山驿中王韬甫示以绿杨春影图且告之缘起为题八绝

范当世

天壤王郎富贵迟,绿杨依旧鬓如丝。tiān rǎng wáng láng fù guì chí,lǜ yáng yī jiù bìn rú sī。
宁知绝代佳人梦,成就当年幼妇词。níng zhī jué dài jiā rén mèng,chéng jiù dāng nián yòu fù cí。

兰山驿中王韬甫示以绿杨春影图且告之缘起为题八绝

范当世

金堂铜雀属何人,昏妁参媒况未真。jīn táng tóng què shǔ hé rén,hūn shuò cān méi kuàng wèi zhēn。
只有东风沉醉里,名花一照可怜身。zhǐ yǒu dōng fēng chén zuì lǐ,míng huā yī zhào kě lián shēn。

兰山驿中王韬甫示以绿杨春影图且告之缘起为题八绝

范当世

即看画里意婆娑,比恨量情孰与多。jí kàn huà lǐ yì pó suō,bǐ hèn liàng qíng shú yǔ duō。
不见春痕写春影,故应好梦未成魔。bù jiàn chūn hén xiě chūn yǐng,gù yīng hǎo mèng wèi chéng mó。

兰山驿中王韬甫示以绿杨春影图且告之缘起为题八绝

范当世

我将顽艳证枯禅,自觉闲愁散若烟。wǒ jiāng wán yàn zhèng kū chán,zì jué xián chóu sàn ruò yān。
终是畏人辛苦语,碧云黄叶况悽然。zhōng shì wèi rén xīn kǔ yǔ,bì yún huáng yè kuàng qī rán。

兰山驿中王韬甫示以绿杨春影图且告之缘起为题八绝

范当世

不信操觚好事家,纷纷奇遇竟非夸。bù xìn cāo gū hǎo shì jiā,fēn fēn qí yù jìng fēi kuā。
人间贱我如泥土,艳我还如一品花。rén jiān jiàn wǒ rú ní tǔ,yàn wǒ hái rú yī pǐn huā。

兰山驿中王韬甫示以绿杨春影图且告之缘起为题八绝

范当世

谁为银汉与红墙,只是良宵灯烛光。shuí wèi yín hàn yǔ hóng qiáng,zhǐ shì liáng xiāo dēng zhú guāng。
此意惟应向君说,安能寸寸示人肠。cǐ yì wéi yīng xiàng jūn shuō,ān néng cùn cùn shì rén cháng。

兰山驿中王韬甫示以绿杨春影图且告之缘起为题八绝

范当世

缠绵解脱总无聊,驿路星霜更寂寥。chán mián jiě tuō zǒng wú liáo,yì lù xīng shuāng gèng jì liáo。
何与梅花买山隐,不将杨柳怨飘摇。hé yǔ méi huā mǎi shān yǐn,bù jiāng yáng liǔ yuàn piāo yáo。
85123456