古诗词

伤女惠二月九日卒于天津医院,暂厝望海寺

郑孝胥

弥明才十三,别我已二年。mí míng cái shí sān,bié wǒ yǐ èr nián。
岂知乃死别,一去更不还。qǐ zhī nǎi sǐ bié,yī qù gèng bù hái。
汝母有万恨,我怀抱千冤。rǔ mǔ yǒu wàn hèn,wǒ huái bào qiān yuān。
小影宛如生,泪眼谁能看?xiǎo yǐng wǎn rú shēng,lèi yǎn shuí néng kàn?
大错真铸铁,驱汝向天津。dà cuò zhēn zhù tiě,qū rǔ xiàng tiān jīn。
读书本有毒,将毒与汝吞。dú shū běn yǒu dú,jiāng dú yǔ rǔ tūn。
自从别汝后,好语常联翩。zì cóng bié rǔ hòu,hǎo yǔ cháng lián piān。
时时寄手书,字体颇清端。shí shí jì shǒu shū,zì tǐ pǒ qīng duān。
从姊学操琴,比姊尤熟闲。cóng zǐ xué cāo qín,bǐ zǐ yóu shú xián。
绝怪绝好洁,不饰而自妍。jué guài jué hǎo jié,bù shì ér zì yán。
同学诸女伴,爱之如弟昆。tóng xué zhū nǚ bàn,ài zhī rú dì kūn。
夸汝辄自喜,忆汝不忍言。kuā rǔ zhé zì xǐ,yì rǔ bù rěn yán。
如何忽婴疾,宛转遂经旬。rú hé hū yīng jí,wǎn zhuǎn suì jīng xún。
遣仆虽往迓,刺促心摇魂。qiǎn pū suī wǎng yà,cì cù xīn yáo hún。
恶电从天来,鬼刀截我肝。è diàn cóng tiān lái,guǐ dāo jié wǒ gān。
从此与汝绝,回思深可怜。cóng cǐ yǔ rǔ jué,huí sī shēn kě lián。
我欲执汝手,汝手何从牵?wǒ yù zhí rǔ shǒu,rǔ shǒu hé cóng qiān?
我于抚汝面,空想悲啼颜;wǒ yú fǔ rǔ miàn,kōng xiǎng bēi tí yán;
我欲拭汝泪,却觅衣上痕;wǒ yù shì rǔ lèi,què mì yī shàng hén;
我于抱汝身,惟有三尺棺。wǒ yú bào rǔ shēn,wéi yǒu sān chǐ guān。
死生事则已,父女名空存。sǐ shēng shì zé yǐ,fù nǚ míng kōng cún。
向来千万念,念念皆伤恩。xiàng lái qiān wàn niàn,niàn niàn jiē shāng ēn。
东坡四十九,烦恼悟无根。dōng pō sì shí jiǔ,fán nǎo wù wú gēn。
我何以乐天,悲哀念金銮。wǒ hé yǐ lè tiān,bēi āi niàn jīn luán。
猜您喜欢

南京节署西园

郑孝胥

当年弱冠过江初,双桧婆娑略忆渠。dāng nián ruò guān guò jiāng chū,shuāng guì pó suō lüè yì qú。
犹有园丁谙故事,夕阳闲话沈尚书。yóu yǒu yuán dīng ān gù shì,xī yáng xián huà shěn shàng shū。

三月初五日携家人往龙华观桃花至则已谢

郑孝胥

老去春归最惘然,龙华花事误今年。lǎo qù chūn guī zuì wǎng rán,lóng huá huā shì wù jīn nián。
春光只在残红里,搔首何须更问天。chūn guāng zhǐ zài cán hóng lǐ,sāo shǒu hé xū gèng wèn tiān。

三月初五日携家人往龙华观桃花至则已谢

郑孝胥

处处池塘是绿阴,春归何处试追寻。chù chù chí táng shì lǜ yīn,chūn guī hé chù shì zhuī xún。
游龙流水空惆怅,未抵诗人一往深。yóu lóng liú shuǐ kōng chóu chàng,wèi dǐ shī rén yī wǎng shēn。

三月初五日携家人往龙华观桃花至则已谢

郑孝胥

谁遣春阴换夕曛,江头暗尽爇天云。shuí qiǎn chūn yīn huàn xī xūn,jiāng tóu àn jǐn ruò tiān yún。
回车自觉无才思,只道来迟向细君。huí chē zì jué wú cái sī,zhǐ dào lái chí xiàng xì jūn。

三月初五日携家人往龙华观桃花至则已谢

郑孝胥

十里花光耀绿波,经旬情事邈山河。shí lǐ huā guāng yào lǜ bō,jīng xún qíng shì miǎo shān hé。
刘郎乘兴殊愁晚,抛尽华年奈汝何。liú láng chéng xīng shū chóu wǎn,pāo jǐn huá nián nài rǔ hé。

六月十五夜与稚辛拔可至华园取凉

郑孝胥

回首楼台灯渐远,飘然人似月行空。huí shǒu lóu tái dēng jiàn yuǎn,piāo rán rén shì yuè xíng kōng。
不须更看鱼龙戏,领取长桥彻夜风。bù xū gèng kàn yú lóng xì,lǐng qǔ zhǎng qiáo chè yè fēng。

题韬楼三石图

郑孝胥

韬楼好道更谈玄,爱石风流继米颠。tāo lóu hǎo dào gèng tán xuán,ài shí fēng liú jì mǐ diān。
持比东坡袖中物,孤根留为捍滔天。chí bǐ dōng pō xiù zhōng wù,gū gēn liú wèi hàn tāo tiān。

恽瑾叔见赠长律四十韵

郑孝胥

才人自有好文字,长恨人间无可人。cái rén zì yǒu hǎo wén zì,zhǎng hèn rén jiān wú kě rén。
一读君诗还失色,谁从地上见麒麟。yī dú jūn shī hái shī sè,shuí cóng dì shàng jiàn qí lín。

恽瑾叔见赠长律四十韵

郑孝胥

长律纵横岂易言,义山学杜有根源。zhǎng lǜ zòng héng qǐ yì yán,yì shān xué dù yǒu gēn yuán。
看君凌厉嫖姚处,错认来从惜抱轩。kàn jūn líng lì piáo yáo chù,cuò rèn lái cóng xī bào xuān。

阅白诗简简吟因吟四句

郑孝胥

人间只合十三岁,阿姊阿娘泪莫挥。rén jiān zhǐ hé shí sān suì,ā zǐ ā niáng lèi mò huī。
须信弥明如简简,琉璃易碎彩云飞。xū xìn mí míng rú jiǎn jiǎn,liú lí yì suì cǎi yún fēi。

过绵侠营故居

郑孝胥

此地沉吟梦几场,最难消遣是斜阳。cǐ dì chén yín mèng jǐ chǎng,zuì nán xiāo qiǎn shì xié yáng。
濠堂已逐荒烟散,却认钟山作故乡。háo táng yǐ zhú huāng yān sàn,què rèn zhōng shān zuò gù xiāng。

题女景扇

郑孝胥

得汝归来暂解愁,将行无策更淹留。dé rǔ guī lái zàn jiě chóu,jiāng xíng wú cè gèng yān liú。
身闲自觉心犹未,欲遣悲欢觅小修。shēn xián zì jué xīn yóu wèi,yù qiǎn bēi huān mì xiǎo xiū。

陶斋属题欧人水画册子

郑孝胥

峰能射日涧能幽,云自行空海自流。fēng néng shè rì jiàn néng yōu,yún zì xíng kōng hǎi zì liú。
见画众宾心惊倒,樽前敢请话前游。jiàn huà zhòng bīn xīn jīng dào,zūn qián gǎn qǐng huà qián yóu。

偶占

郑孝胥

老去犹疑出世难,断哀残恨邈无端。lǎo qù yóu yí chū shì nán,duàn āi cán hèn miǎo wú duān。
回眸赤县浮沉里,却似须弥顶上看。huí móu chì xiàn fú chén lǐ,què shì xū mí dǐng shàng kàn。

题孙师郑吏部雄诗史阁图卷

郑孝胥

近代诗才让达官,曾闻实甫论诗坛。jìn dài shī cái ràng dá guān,céng wén shí fǔ lùn shī tán。
潜夫只有伤时泪,也作君家史料看。qián fū zhǐ yǒu shāng shí lèi,yě zuò jūn jiā shǐ liào kàn。