古诗词

吊庞檗子即题诗词遗稿

高燮

沉吟郁处笺愁地,历劫频年厌世人。chén yín yù chù jiān chóu dì,lì jié pín nián yàn shì rén。
自吐孤怀入绵邈,独携奇泪动凄辛。zì tǔ gū huái rù mián miǎo,dú xié qí lèi dòng qī xīn。
低徊每觉情无尽,俯仰谁怜迹已陈。dī huái měi jué qíng wú jǐn,fǔ yǎng shuí lián jì yǐ chén。
欲向灵岩问樵唱,残阳莽莽下城闉。yù xiàng líng yán wèn qiáo chàng,cán yáng mǎng mǎng xià chéng yīn。
猜您喜欢

念奴娇·闻清五大臣遇刺感赋

高燮

车场如市一声雷,震破双双两耳。chē chǎng rú shì yī shēng léi,zhèn pò shuāng shuāng liǎng ěr。
面血洒将黄马褂,几点鲜红竞美。miàn xuè sǎ jiāng huáng mǎ guà,jǐ diǎn xiān hóng jìng měi。
药雨无灵,弹烟空掷,枉学屠龙技。yào yǔ wú líng,dàn yān kōng zhì,wǎng xué tú lóng jì。
大索不得,莫是远扬去矣。dà suǒ bù dé,mò shì yuǎn yáng qù yǐ。
却惭荆聂遗踪,虚无劳躅,如汝差可喜。què cán jīng niè yí zōng,xū wú láo zhú,rú rǔ chà kě xǐ。
碎魄零魂犹战栗,屋上骂声又起。suì pò líng hún yóu zhàn lì,wū shàng mà shēng yòu qǐ。
巡警汗喘,赏悬百万,秦法殊难持。xún jǐng hàn chuǎn,shǎng xuán bǎi wàn,qín fǎ shū nán chí。
燕云莽荡,暗杀风潮未已。yàn yún mǎng dàng,àn shā fēng cháo wèi yǐ。

百字令题桃花扇

高燮

模糊张眼,看江山无主,舆图换稿。mó hú zhāng yǎn,kàn jiāng shān wú zhǔ,yú tú huàn gǎo。
一幅沧桑谁堪画,肠断秣陵秋老。yī fú cāng sāng shuí kān huà,cháng duàn mò líng qiū lǎo。
衰草凄迷,夕阳惨淡,旧泪知多少。shuāi cǎo qī mí,xī yáng cǎn dàn,jiù lèi zhī duō shǎo。
零香残粉,付与声声啼鸟。líng xiāng cán fěn,fù yǔ shēng shēng tí niǎo。
最恨烛灺烟消,歌终梦醒,门户空争闹。zuì hèn zhú xiè yān xiāo,gē zhōng mèng xǐng,mén hù kōng zhēng nào。
国破家亡无所剩,赢得数株红蓼。guó pò jiā wáng wú suǒ shèng,yíng dé shù zhū hóng liǎo。
孽子孤臣,渔夫樵客,冥冥鸿飞杳。niè zi gū chén,yú fū qiáo kè,míng míng hóng fēi yǎo。
识时俊杰,出山惟恐不早。shí shí jùn jié,chū shān wéi kǒng bù zǎo。

浪淘沙·题《小雅楼集》

高燮

歌哭几时休。gē kū jǐ shí xiū。
难以消忧。nán yǐ xiāo yōu。
凄清身世冷于秋。qī qīng shēn shì lěng yú qiū。
一卷灯前开不得,侬亦工愁。yī juǎn dēng qián kāi bù dé,nóng yì gōng chóu。
时事泪长流。shí shì lèi zhǎng liú。
痛说金瓯。tòng shuō jīn ōu。
莫将哀怨诉从头。mò jiāng āi yuàn sù cóng tóu。
何况今宵风雨急,独上危楼。hé kuàng jīn xiāo fēng yǔ jí,dú shàng wēi lóu。

满江红·题《张苍水集》,用岳武穆韵

高燮

破碎河山,叹一缕、残魂欲歇。pò suì hé shān,tàn yī lǚ cán hún yù xiē。
谁肯信、书生报国,竟成义烈。shuí kěn xìn shū shēng bào guó,jìng chéng yì liè。
慷慨悲歌江海水,寂寥夜哭沧桑月。kāng kǎi bēi gē jiāng hǎi shuǐ,jì liáo yè kū cāng sāng yuè。
抚须眉、搔首看天狼,同仇切。fǔ xū méi sāo shǒu kàn tiān láng,tóng chóu qiè。
报仇志,酸如雪。bào chóu zhì,suān rú xuě。
华夷界,安能灭。huá yí jiè,ān néng miè。
但春秋抱住,完全无缺。dàn chūn qiū bào zhù,wán quán wú quē。
臣节苦尝熊鬼胆,觉旌红染黄炎血。chén jié kǔ cháng xióng guǐ dǎn,jué jīng hóng rǎn huáng yán xuè。
问何时、扫荡犬羊群,还京阙。wèn hé shí sǎo dàng quǎn yáng qún,hái jīng quē。

临江仙·感怀

高燮

大好江山谁是主,几时扫荡腥膻。dà hǎo jiāng shān shuí shì zhǔ,jǐ shí sǎo dàng xīng shān。
痛遭宰割恨难填。tòng zāo zǎi gē hèn nán tián。
神明胄裔,民族太颠连。shén míng zhòu yì,mín zú tài diān lián。
汉水无波自由死,沉埋二百余年。hàn shuǐ wú bō zì yóu sǐ,chén mái èr bǎi yú nián。
中原难复旧衣冠。zhōng yuán nán fù jiù yī guān。
同仇踊跃,努力再开天。tóng chóu yǒng yuè,nǔ lì zài kāi tiān。

金缕曲·怀旧

高燮

终日愁眉锁。zhōng rì chóu méi suǒ。
最堪怜、胸中抑郁,有怀难写。zuì kān lián xiōng zhōng yì yù,yǒu huái nán xiě。
遏住泪珠千百斗,不向人前倾洒。è zhù lèi zhū qiān bǎi dòu,bù xiàng rén qián qīng sǎ。
血愈红、点点零星下。xuè yù hóng diǎn diǎn líng xīng xià。
汉官仪,安在也。hàn guān yí,ān zài yě。
黄昏露滴鸳鸯瓦。huáng hūn lù dī yuān yāng wǎ。
入秋来、风雨凄其,更阑灯灺。rù qiū lái fēng yǔ qī qí,gèng lán dēng xiè。
纵有匣中三尺剑,争奈蹉跎未把。zòng yǒu xiá zhōng sān chǐ jiàn,zhēng nài cuō tuó wèi bǎ。
好神州、惊心胡马。hǎo shén zhōu jīng xīn hú mǎ。
芳草残魂思故国,建共和、威德声华夏。fāng cǎo cán hún sī gù guó,jiàn gòng hé wēi dé shēng huá xià。
梦回时,叹全假。mèng huí shí,tàn quán jiǎ。

满江红·题冬青树,步书中宋昭仪王清惠驿中题壁原韵

高燮

满目沧桑,已无复、赵家春色。mǎn mù cāng sāng,yǐ wú fù zhào jiā chūn sè。
最难堪、乾坤板荡,犬羊登阙。zuì nán kān qián kūn bǎn dàng,quǎn yáng dēng quē。
肠断故宫环佩底,变生列圣山陵侧。cháng duàn gù gōng huán pèi dǐ,biàn shēng liè shèng shān líng cè。
叹堂堂、万古汉官仪,都消歇。tàn táng táng wàn gǔ hàn guān yí,dōu xiāo xiē。
擎天柱,一朝绝。qíng tiān zhù,yī cháo jué。
亡国痛,向谁说。wáng guó tòng,xiàng shuí shuō。
剩冬青树上,杜鹃啼血。shèng dōng qīng shù shàng,dù juān tí xuè。
野老独听南内雨,孤臣恸哭西台月。yě lǎo dú tīng nán nèi yǔ,gū chén tòng kū xī tái yuè。
奈而今、大好旧河山,仍残缺。nài ér jīn dà hǎo jiù hé shān,réng cán quē。

百字令题香祖楼,即用书中池上联句李若兰和作原韵

高燮

良缘美满,却谁教一着棋差,转成愁戚。liáng yuán měi mǎn,què shuí jiào yī zhe qí chà,zhuǎn chéng chóu qī。
历劫余生人似梦,叶落闻虫唧唧。lì jié yú shēng rén shì mèng,yè luò wén chóng jī jī。
才盼将归,便歌长恨,辜负郎怜惜。cái pàn jiāng guī,biàn gē zhǎng hèn,gū fù láng lián xī。
自伤薄命,魂也何须寻觅。zì shāng báo mìng,hún yě hé xū xún mì。
当日燕婉同栖,温柔共享,万缕情丝积。dāng rì yàn wǎn tóng qī,wēn róu gòng xiǎng,wàn lǚ qíng sī jī。
三秀连枝香到骨,忍令一枝影只。sān xiù lián zhī xiāng dào gǔ,rěn lìng yī zhī yǐng zhǐ。
恋叶如胶,爱根似漆,岂意天难必。liàn yè rú jiāo,ài gēn shì qī,qǐ yì tiān nán bì。
从今已矣,挥手何堪忆昔。cóng jīn yǐ yǐ,huī shǒu hé kān yì xī。

浣溪纱题牡丹亭还魂记

高燮

一点痴情不自持。yī diǎn chī qíng bù zì chí。
三年地下费相思。sān nián dì xià fèi xiāng sī。
牡丹亭畔是佳期。mǔ dān tíng pàn shì jiā qī。
旧梦依稀肠欲断,夕阳明灭泪如丝。jiù mèng yī xī cháng yù duàn,xī yáng míng miè lèi rú sī。
汉家可有返魂诗。hàn jiā kě yǒu fǎn hún shī。

高阳台·题风洞山

高燮

汉月萧条,胡笳断续,忍看满地斜阳。hàn yuè xiāo tiáo,hú jiā duàn xù,rěn kàn mǎn dì xié yáng。
万种牢愁,故宫犹剩红墙。wàn zhǒng láo chóu,gù gōng yóu shèng hóng qiáng。
酸辛莫把从头话,负恩儿、甘作降王。suān xīn mò bǎ cóng tóu huà,fù ēn ér gān zuò jiàng wáng。
最堪伤。zuì kān shāng。
两颗头颅,一样收场。liǎng kē tóu lú,yī yàng shōu chǎng。
青衫红粉飘零矣,甚鸾颠凤倒,要问苍苍。qīng shān hóng fěn piāo líng yǐ,shén luán diān fèng dào,yào wèn cāng cāng。
如此因缘,天公怎太荒唐。rú cǐ yīn yuán,tiān gōng zěn tài huāng táng。
裙钗却抢千秋节,坐蒲团、兀自思量。qún chāi què qiǎng qiān qiū jié,zuò pú tuán wù zì sī liàng。
忽回肠。hū huí cháng。
埋近忠坟,魂魄皆香。mái jìn zhōng fén,hún pò jiē xiāng。

金缕曲·丙午正月,题先聘妻遗像,宵深灯灺,凄绝万端,偶聆前尘,愁怀顿触,因书此阕,时去先聘妻没已十年矣

高燮

往事休提及。wǎng shì xiū tí jí。
忆当年、丝梦牵住,喜欢交集。yì dāng nián sī mèng qiān zhù,xǐ huān jiāo jí。
修到梅花成幻影,肠断芳年锦瑟。xiū dào méi huā chéng huàn yǐng,cháng duàn fāng nián jǐn sè。
况又值、蓼莪泣血。kuàng yòu zhí liǎo é qì xuè。
十载痴怀谁遣此,冀寻君、梦里俱难得。shí zài chī huái shuí qiǎn cǐ,jì xún jūn mèng lǐ jù nán dé。
即相见,何曾识。jí xiāng jiàn,hé céng shí。
思量容易寻呜咽。sī liàng róng yì xún wū yàn。
到如今、妆台久伺,爱情胶结。dào rú jīn zhuāng tái jiǔ cì,ài qíng jiāo jié。
偏是空花忘不了,吾亦未知何说。piān shì kōng huā wàng bù le,wú yì wèi zhī hé shuō。
只惘惘、令人欲绝。zhǐ wǎng wǎng lìng rén yù jué。
尘世偶留真色相,似怜侬、愁绪无终极。chén shì ǒu liú zhēn sè xiāng,shì lián nóng chóu xù wú zhōng jí。
仔细看,泪如织。zǎi xì kàn,lèi rú zhī。

一剪梅·题天梅“万树梅花绕一庐”卷子

高燮

空山指点影蒙蒙。kōng shān zhǐ diǎn yǐng méng méng。
来也无从。lái yě wú cóng。
去也无踪。qù yě wú zōng。
此中只有暗香通。cǐ zhōng zhǐ yǒu àn xiāng tōng。
可受西风。kě shòu xī fēng。
不受东风。bù shòu dōng fēng。
知君结想渺难穷。zhī jūn jié xiǎng miǎo nán qióng。
撇了猩红。piē le xīng hóng。
隐了芳丛。yǐn le fāng cóng。
展图我泪比花浓。zhǎn tú wǒ lèi bǐ huā nóng。
真是相逢。zhēn shì xiāng féng。
梦是相逢。mèng shì xiāng féng。

台城路题汉宫花

高燮

故宫回首真凄绝,剩魄残魂何似。gù gōng huí shǒu zhēn qī jué,shèng pò cán hún hé shì。
抚镜生怜,容姿憔悴,毕竟飘零谁使。fǔ jìng shēng lián,róng zī qiáo cuì,bì jìng piāo líng shuí shǐ。
不如归死。bù rú guī sǐ。
纵乐操南音,聊复尔尔。zòng lè cāo nán yīn,liáo fù ěr ěr。
满眼神州,夕阳无限胡笳起。mǎn yǎn shén zhōu,xī yáng wú xiàn hú jiā qǐ。
好梦心头关住,记天颜相对,熏风绕指。hǎo mèng xīn tóu guān zhù,jì tiān yán xiāng duì,xūn fēng rào zhǐ。
劫后青山,恨余红泪,一曲成声变徵。jié hòu qīng shān,hèn yú hóng lèi,yī qū chéng shēng biàn zhēng。
冠裳如此。guān shang rú cǐ。
问江水滔滔,怎能洗耻。wèn jiāng shuǐ tāo tāo,zěn néng xǐ chǐ。
俯仰沧桑,忍把瑶琴理。fǔ yǎng cāng sāng,rěn bǎ yáo qín lǐ。

湘月丁未三月泛舟西湖,遥步龚定庵韵

高燮

夕阳如画,媚六桥柳色,风流娟丽。xī yáng rú huà,mèi liù qiáo liǔ sè,fēng liú juān lì。
柳外笙歌桥外舫,万顷波光无际。liǔ wài shēng gē qiáo wài fǎng,wàn qǐng bō guāng wú jì。
花落愁多,春寒梦殢,不展东风意。huā luò chóu duō,chūn hán mèng tì,bù zhǎn dōng fēng yì。
鹧鸪生劝,未容料理归计。zhè gū shēng quàn,wèi róng liào lǐ guī jì。
好是堤绕围青,潭空凝碧,人影娇扶起。hǎo shì dī rào wéi qīng,tán kōng níng bì,rén yǐng jiāo fú qǐ。
祠宇园林浏览遍,更向禅林暂寄。cí yǔ yuán lín liú lǎn biàn,gèng xiàng chán lín zàn jì。
山笋清甘,湖莼滑腻,迥异家乡味。shān sǔn qīng gān,hú chún huá nì,jiǒng yì jiā xiāng wèi。
者番咀嚼,便思老我云水。zhě fān jǔ jué,biàn sī lǎo wǒ yún shuǐ。

一剪梅·初至吴门即事

高燮

湿云漠漠雨初收。shī yún mò mò yǔ chū shōu。
才别杭州。cái bié háng zhōu。
又到苏州。yòu dào sū zhōu。
金阊门外此勾留。jīn chāng mén wài cǐ gōu liú。
花似颜羞。huā shì yán xiū。
月比眉修。yuè bǐ méi xiū。
山塘七里要穷游。shān táng qī lǐ yào qióng yóu。
春亦温柔。chūn yì wēn róu。
人亦温柔。rén yì wēn róu。
今宵特地与妻谋。jīn xiāo tè dì yǔ qī móu。
准备兰舟。zhǔn bèi lán zhōu。
去荡清流。qù dàng qīng liú。
1191234567»