古诗词

王柏

题墨梅

王柏

穷冬天地闭,万物正雕残。qióng dōng tiān dì bì,wàn wù zhèng diāo cán。
玉立清梢表,天然独耐寒。yù lì qīng shāo biǎo,tiān rán dú nài hán。

题墨梅

王柏

胸中含静操,笔下走寒梢。xiōng zhōng hán jìng cāo,bǐ xià zǒu hán shāo。
一见孤山客,清香尽拆苞。yī jiàn gū shān kè,qīng xiāng jǐn chāi bāo。

题墨梅

王柏

素质天然静,清芬绕鼻根。sù zhì tiān rán jìng,qīng fēn rào bí gēn。
更于翘楚上,一笔起冰魂。gèng yú qiào chǔ shàng,yī bǐ qǐ bīng hún。

题墨梅

王柏

一枝横出晓,霜外数花开。yī zhī héng chū xiǎo,shuāng wài shù huā kāi。
谁识生绡上,清香静处来。shuí shí shēng xiāo shàng,qīng xiāng jìng chù lái。

题流觞图

王柏

东晋群贤事已荒,却于纸上见清狂。dōng jìn qún xián shì yǐ huāng,què yú zhǐ shàng jiàn qīng kuáng。
茂林修竹今何在,一段风流付夕阳。mào lín xiū zhú jīn hé zài,yī duàn fēng liú fù xī yáng。

题浴沂图

王柏

一时言志圣师前,鼓瑟声中三月天。yī shí yán zhì shèng shī qián,gǔ sè shēng zhōng sān yuè tiān。
谁识咏归真乐意,如何却向画图传。shuí shí yǒng guī zhēn lè yì,rú hé què xiàng huà tú chuán。

题长江图三绝

王柏

一目长江万里长,几多兴废要商量。yī mù zhǎng jiāng wàn lǐ zhǎng,jǐ duō xīng fèi yào shāng liàng。
时人莫作画图看,说着源头正可伤。shí rén mò zuò huà tú kàn,shuō zhe yuán tóu zhèng kě shāng。

题长江图三绝

王柏

鱼腹江边八阵图,嶙峋于此岂良谟。yú fù jiāng biān bā zhèn tú,lín xún yú cǐ qǐ liáng mó。
后来浪道长蛇势,用势还须烈丈夫。hòu lái làng dào zhǎng shé shì,yòng shì hái xū liè zhàng fū。

题长江图三绝

王柏

瓜步洲前水最深,几人恃此纵荒淫。guā bù zhōu qián shuǐ zuì shēn,jǐ rén shì cǐ zòng huāng yín。
谁云天意分南北,自是人无混一心。shuí yún tiān yì fēn nán běi,zì shì rén wú hùn yī xīn。

独坐看海棠二绝

王柏

万翠千红各赋形,源源生意到春深。wàn cuì qiān hóng gè fù xíng,yuán yuán shēng yì dào chūn shēn。
谁开锦帐藏妖艳,应是东皇有荡心。shuí kāi jǐn zhàng cáng yāo yàn,yīng shì dōng huáng yǒu dàng xīn。

独坐看海棠二绝

王柏

沉香亭下太真妃,一笑嫣然国已危。chén xiāng tíng xià tài zhēn fēi,yī xiào yān rán guó yǐ wēi。
当日杜陵深有恨,何心更作海棠诗。dāng rì dù líng shēn yǒu hèn,hé xīn gèng zuò hǎi táng shī。

题易道传心图

王柏

图书表里用功深,此道相传直到今。tú shū biǎo lǐ yòng gōng shēn,cǐ dào xiāng chuán zhí dào jīn。
书里有图图有句,图中即是圣人心。shū lǐ yǒu tú tú yǒu jù,tú zhōng jí shì shèng rén xīn。

和易岩木犀韵

王柏

昨夜西风作意凉,吹开粟粟绕枝黄。zuó yè xī fēng zuò yì liáng,chuī kāi sù sù rào zhī huáng。
有时月窟闲来往,天上人间一样香。yǒu shí yuè kū xián lái wǎng,tiān shàng rén jiān yī yàng xiāng。

和易岩木犀韵

王柏

对花只是月宫游,浥彼黄流注玉舟。duì huā zhǐ shì yuè gōng yóu,yì bǐ huáng liú zhù yù zhōu。
莫被清光虚度了,此生更有几中秋。mò bèi qīng guāng xū dù le,cǐ shēng gèng yǒu jǐ zhōng qiū。

和前人韵

王柏

屡作家书欲寄人,姓名愁堕软红尘。lǚ zuò jiā shū yù jì rén,xìng míng chóu duò ruǎn hóng chén。
眼边忽见伤春句,屈指别来犹是春。yǎn biān hū jiàn shāng chūn jù,qū zhǐ bié lái yóu shì chūn。

和前人韵

王柏

庭前日日见兰芽,谁把青山特地遮。tíng qián rì rì jiàn lán yá,shuí bǎ qīng shān tè dì zhē。
雁影寂寥君又远,归期夜夜卜灯花。yàn yǐng jì liáo jūn yòu yuǎn,guī qī yè yè bo dēng huā。

春雪两绝

王柏

开岁晴天亦太悭,六花日日舞檐端。kāi suì qíng tiān yì tài qiān,liù huā rì rì wǔ yán duān。
浑然一色无分别,也把梅花作雪看。hún rán yī sè wú fēn bié,yě bǎ méi huā zuò xuě kàn。

春雪两绝

王柏

无端雨雪恣痴顽,弱甚东君太失权。wú duān yǔ xuě zì chī wán,ruò shén dōng jūn tài shī quán。
一白但为群丑幸,雪消群丑只依然。yī bái dàn wèi qún chǒu xìng,xuě xiāo qún chǒu zhǐ yī rán。

和叔崇两绝

王柏

道心常要摄人心,有德之人必有邻。dào xīn cháng yào shè rén xīn,yǒu dé zhī rén bì yǒu lín。
愧我空虚无一善,安能交义契兰金。kuì wǒ kōng xū wú yī shàn,ān néng jiāo yì qì lán jīn。

和叔崇两绝

王柏

春来风雪无虚日,老去光阴如箭急。chūn lái fēng xuě wú xū rì,lǎo qù guāng yīn rú jiàn jí。
窗外梅花犹未残,高标却被寒留得。chuāng wài méi huā yóu wèi cán,gāo biāo què bèi hán liú dé。