古诗词

杜范

次韵草堂二首

杜范

月荡秋光滴翠空,英英寒色万山同。yuè dàng qiū guāng dī cuì kōng,yīng yīng hán sè wàn shān tóng。
一年奇事惟今夕,顾我萎然卧病中。yī nián qí shì wéi jīn xī,gù wǒ wēi rán wò bìng zhōng。

次韵草堂二首

杜范

中秋有约醉南湖,料此清光已不孤。zhōng qiū yǒu yuē zuì nán hú,liào cǐ qīng guāng yǐ bù gū。
枕上不堪良夜永,起来犹强作伊吾。zhěn shàng bù kān liáng yè yǒng,qǐ lái yóu qiáng zuò yī wú。

壬申九月初十归自邑中两绝

杜范

雁宿沙头水月明,无端惊起两三声。yàn sù shā tóu shuǐ yuè míng,wú duān jīng qǐ liǎng sān shēng。
孤飞缥缈知何处,影落寒江浪已平。gū fēi piāo miǎo zhī hé chù,yǐng luò hán jiāng làng yǐ píng。

壬申九月初十归自邑中两绝

杜范

风清露肃片云闲,耿耿寒光沐万山。fēng qīng lù sù piàn yún xián,gěng gěng hán guāng mù wàn shān。
满目琼楼高著脚,岂知身复在人间。mǎn mù qióng lóu gāo zhù jiǎo,qǐ zhī shēn fù zài rén jiān。

清贞褚道士携罗丈唱和访余求诗予非能诗者辞不获力拙次韵能不以狂斐疵我否

杜范

冀北奇才万马空,惊人佳句墨深浓。jì běi qí cái wàn mǎ kōng,jīng rén jiā jù mò shēn nóng。
春风桃李人应识,要看寒溪涧底松。chūn fēng táo lǐ rén yīng shí,yào kàn hán xī jiàn dǐ sōng。

戏十九兄二首

杜范

风流公子醉阳台,归路犹传笑语谐。fēng liú gōng zi zuì yáng tái,guī lù yóu chuán xiào yǔ xié。
玉腕双扶争妩媚,不知失足在苍崖。yù wàn shuāng fú zhēng wǔ mèi,bù zhī shī zú zài cāng yá。

戏十九兄二首

杜范

君曾夷视北山巅,险阻谁知在眼前。jūn céng yí shì běi shān diān,xiǎn zǔ shuí zhī zài yǎn qián。
亟欲问君无恙否,小春催到探梅天。jí yù wèn jūn wú yàng fǒu,xiǎo chūn cuī dào tàn méi tiān。

飞雪未已可谓佳瑞约判簿判务二丈同登尊经阁

杜范

万顷琼瑶烂不收,从今便合庆来牟。wàn qǐng qióng yáo làn bù shōu,cóng jīn biàn hé qìng lái móu。
与君莫负登临约,不是偷闲作浪游。yǔ jūn mò fù dēng lín yuē,bù shì tōu xián zuò làng yóu。

次沈节推韵

杜范

春工剪水巧先呈,不夜寒光满地琼。chūn gōng jiǎn shuǐ qiǎo xiān chéng,bù yè hán guāng mǎn dì qióng。
独撚冰须搜雪句,此时谁解与同盟。dú niǎn bīng xū sōu xuě jù,cǐ shí shuí jiě yǔ tóng méng。

又得一绝句

杜范

白句方从万玉妃,安排红袖点春晖。bái jù fāng cóng wàn yù fēi,ān pái hóng xiù diǎn chūn huī。
一寒自笑无毡客,三酌匆匆早赋归。yī hán zì xiào wú zhān kè,sān zhuó cōng cōng zǎo fù guī。

和汪子渊桂花一绝

杜范

姮娥剪彩压群芳,一夜秋风入酒囊。héng é jiǎn cǎi yā qún fāng,yī yè qiū fēng rù jiǔ náng。
薰彻醉魂清入骨,敢言天下更无香。xūn chè zuì hún qīng rù gǔ,gǎn yán tiān xià gèng wú xiāng。

和赵山甫海棠

杜范

春风得意酌霞觞,翠袖宁禁白露霜。chūn fēng dé yì zhuó xiá shāng,cuì xiù níng jìn bái lù shuāng。
欲向月宫收剩馥,晓窗强理背时妆。yù xiàng yuè gōng shōu shèng fù,xiǎo chuāng qiáng lǐ bèi shí zhuāng。

次沈节推送春韵二首

杜范

佳人憔悴怯春衣,日暮楼高酒力微。jiā rén qiáo cuì qiè chūn yī,rì mù lóu gāo jiǔ lì wēi。
流水落花无限恨,一声杜宇又催归。liú shuǐ luò huā wú xiàn hèn,yī shēng dù yǔ yòu cuī guī。

次沈节推送春韵二首

杜范

一年春事逐飞蓬,燕语千愁诉未通。yī nián chūn shì zhú fēi péng,yàn yǔ qiān chóu sù wèi tōng。
水竹谁家深院落,卷帘准拟纳薰风。shuǐ zhú shuí jiā shēn yuàn luò,juǎn lián zhǔn nǐ nà xūn fēng。

七月二十七日午到钓滩登其台偶成二绝

杜范

高人作计亦迂哉,千尺崔嵬著钓台。gāo rén zuò jì yì yū zāi,qiān chǐ cuī wéi zhù diào tái。
握手故人留不住,有鱼那肯上钩来。wò shǒu gù rén liú bù zhù,yǒu yú nà kěn shàng gōu lái。

七月二十七日午到钓滩登其台偶成二绝

杜范

忆昔斯堂醉晚风,壁间岁月已无踪。yì xī sī táng zuì wǎn fēng,bì jiān suì yuè yǐ wú zōng。
谁知千古留名字,只在当年把钓中。shuí zhī qiān gǔ liú míng zì,zhǐ zài dāng nián bǎ diào zhōng。

偶成

杜范

喜脱京尘理棹行,归心伫立望危樯。xǐ tuō jīng chén lǐ zhào xíng,guī xīn zhù lì wàng wēi qiáng。
得风甚饱秋帆腹,顷刻回头失富阳。dé fēng shén bǎo qiū fān fù,qǐng kè huí tóu shī fù yáng。

宿兴善寺成小绝

杜范

废寺翛然殿宇空,早寒催雪撼山风。fèi sì xiāo rán diàn yǔ kōng,zǎo hán cuī xuě hàn shān fēng。
急投小舍成孤坐,拨尽炉灰那处红。jí tóu xiǎo shě chéng gū zuò,bō jǐn lú huī nà chù hóng。

用韵作欢喜语

杜范

冰雪凝寒万木空,我今正欲转春风。bīng xuě níng hán wàn mù kōng,wǒ jīn zhèng yù zhuǎn chūn fēng。
东郊已作安排计,会看枝头万点红。dōng jiāo yǐ zuò ān pái jì,huì kàn zhī tóu wàn diǎn hóng。

途中二绝

杜范

一点天根动处微,已令万物受春熙。yī diǎn tiān gēn dòng chù wēi,yǐ lìng wàn wù shòu chūn xī。
欲知消长从来意,便是人心善恶机。yù zhī xiāo zhǎng cóng lái yì,biàn shì rén xīn shàn è jī。