古诗词

杂曲

李益

妾本蚕家女,不识贵门仪。qiè běn cán jiā nǚ,bù shí guì mén yí。
稿砧持玉斧,交结五陵儿。gǎo zhēn chí yù fǔ,jiāo jié wǔ líng ér。
十日或一见,九日在路岐。shí rì huò yī jiàn,jiǔ rì zài lù qí。
人生此夫婿,富贵欲何为。rén shēng cǐ fū xù,fù guì yù hé wèi。
杨柳徒可折,南山不可移。yáng liǔ tú kě zhé,nán shān bù kě yí。
妇人贵结发,宁有再嫁资。fù rén guì jié fā,níng yǒu zài jià zī。
嫁女莫望高,女心愿所宜。jià nǚ mò wàng gāo,nǚ xīn yuàn suǒ yí。
宁从贱相守,不愿贵相离。níng cóng jiàn xiāng shǒu,bù yuàn guì xiāng lí。
蓝叶郁重重,蓝花若榴色。lán yè yù zhòng zhòng,lán huā ruò liú sè。
少妇归少年,华光自相得。shǎo fù guī shǎo nián,huá guāng zì xiāng dé。
谁言配君子,以奉百年身。shuí yán pèi jūn zi,yǐ fèng bǎi nián shēn。
有义即夫婿,无义还他人。yǒu yì jí fū xù,wú yì hái tā rén。
爱如寒炉火,弃若秋风扇。ài rú hán lú huǒ,qì ruò qiū fēng shàn。
山岳起面前,相看不相见。shān yuè qǐ miàn qián,xiāng kàn bù xiāng jiàn。
丈夫非小儿,何用强相知。zhàng fū fēi xiǎo ér,hé yòng qiáng xiāng zhī。
不见朝生菌,易成还易衰。bù jiàn cháo shēng jūn,yì chéng hái yì shuāi。
征客欲临路,居人还出门。zhēng kè yù lín lù,jū rén hái chū mén。
北风河梁上,四野愁云繁。běi fēng hé liáng shàng,sì yě chóu yún fán。
岂不恋我家,夫婿多感恩。qǐ bù liàn wǒ jiā,fū xù duō gǎn ēn。
前程有日月,勋绩在河源。qián chéng yǒu rì yuè,xūn jì zài hé yuán。
少妇马前立,请君听一言。shǎo fù mǎ qián lì,qǐng jūn tīng yī yán。
春至草亦生,谁能无别情。chūn zhì cǎo yì shēng,shuí néng wú bié qíng。
殷勤展心素,见新莫忘故。yīn qín zhǎn xīn sù,jiàn xīn mò wàng gù。
遥望孟门山,殷勤报君子。yáo wàng mèng mén shān,yīn qín bào jūn zi。
既为随阳雁,勿学西流水。jì wèi suí yáng yàn,wù xué xī liú shuǐ。
尝闻生别离,悲莫悲于此。cháng wén shēng bié lí,bēi mò bēi yú cǐ。
同器不同荣,堂下即千里。tóng qì bù tóng róng,táng xià jí qiān lǐ。
与君贫贱交,何异萍上水。yǔ jūn pín jiàn jiāo,hé yì píng shàng shuǐ。
托身天使然,同生复同死。tuō shēn tiān shǐ rán,tóng shēng fù tóng sǐ。
李益

李益

李益(约750—约830), 唐代诗人,字君虞,祖籍凉州姑臧(今甘肃武威市凉州区),后迁河南郑州。大历四年(769)进士,初任郑县尉,久不得升迁,建中四年(783)登书判拔萃科。因仕途失意,后弃官在燕赵一带漫游。以边塞诗作名世,擅长绝句,尤其工于七绝。 李益的作品>>

猜您喜欢

塞下曲四首

李益

【其一】
蕃州部落能结束,朝暮驰猎黄河曲。fān zhōu bù luò néng jié shù,cháo mù chí liè huáng hé qū。
燕歌未断塞鸿飞,牧马群嘶边草绿。yàn gē wèi duàn sāi hóng fēi,mù mǎ qún sī biān cǎo lǜ。
【其二】
秦筑长城城已摧,汉武北上单于台。qín zhù zhǎng chéng chéng yǐ cuī,hàn wǔ běi shàng dān yú tái。
古来征战虏不尽,今日还复天兵来。gǔ lái zhēng zhàn lǔ bù jǐn,jīn rì hái fù tiān bīng lái。
【其三】
黄河东流流九折,沙场埋恨何时绝。huáng hé dōng liú liú jiǔ zhé,shā chǎng mái hèn hé shí jué。
蔡琰没去造胡笳,苏武归来持汉节。cài yǎn méi qù zào hú jiā,sū wǔ guī lái chí hàn jié。
【其四】
为报如今都护雄,匈奴且莫下云中。wèi bào rú jīn dōu hù xióng,xiōng nú qiě mò xià yún zhōng。
请书塞北阴山石,愿比燕然车骑功。qǐng shū sāi běi yīn shān shí,yuàn bǐ yàn rán chē qí gōng。

同崔邠登鹳雀楼

李益

鹳雀楼西百尺樯,汀洲云树共茫茫。guàn què lóu xī bǎi chǐ qiáng,tīng zhōu yún shù gòng máng máng。
汉家箫鼓空流水,魏国山河半夕阳。hàn jiā xiāo gǔ kōng liú shuǐ,wèi guó shān hé bàn xī yáng。
事去千年犹恨速,愁来一日即为长。shì qù qiān nián yóu hèn sù,chóu lái yī rì jí wèi zhǎng。
风烟并起思归望,远目非春亦自伤。fēng yān bìng qǐ sī guī wàng,yuǎn mù fēi chūn yì zì shāng。

竹窗闻风寄苗发、司空曙

李益

微风惊暮坐,临牖思悠哉。wēi fēng jīng mù zuò,lín yǒu sī yōu zāi。
开门复动竹,疑是故人来。kāi mén fù dòng zhú,yí shì gù rén lái。
时滴枝上露,稍沾阶下苔。shí dī zhī shàng lù,shāo zhān jiē xià tái。
何当一入幌,为拂绿琴埃。hé dāng yī rù huǎng,wèi fú lǜ qín āi。

汴河曲

李益

汴水东流无限春,隋家宫阙已成尘。biàn shuǐ dōng liú wú xiàn chūn,suí jiā gōng quē yǐ chéng chén。
行人莫上长堤望,风起杨花愁杀人。xíng rén mò shàng zhǎng dī wàng,fēng qǐ yáng huā chóu shā rén。

边思

李益

腰悬锦带佩吴钩,走马曾防玉塞秋。yāo xuán jǐn dài pèi wú gōu,zǒu mǎ céng fáng yù sāi qiū。
莫笑关西将家子,只将诗思入凉州。mò xiào guān xī jiāng jiā zi,zhǐ jiāng shī sī rù liáng zhōu。

夜上受降城闻笛

李益

入夜思归切,笛声清更哀。rù yè sī guī qiè,dí shēng qīng gèng āi。
愁人不愿听,自到枕前来。chóu rén bù yuàn tīng,zì dào zhěn qián lái。
风起塞云断,夜深关月开。fēng qǐ sāi yún duàn,yè shēn guān yuè kāi。
平明独惆怅,落尽一庭梅。píng míng dú chóu chàng,luò jǐn yī tíng méi。

盐州过胡儿饮马泉

李益

绿杨著水草如烟,旧是胡儿饮马泉。lǜ yáng zhù shuǐ cǎo rú yān,jiù shì hú ér yǐn mǎ quán。
几处吹笳明月夜,何人倚剑白云天。jǐ chù chuī jiā míng yuè yè,hé rén yǐ jiàn bái yún tiān。
从来冻合关山路,今日分流汉使前。cóng lái dòng hé guān shān lù,jīn rì fēn liú hàn shǐ qián。
莫遣行人照容鬓,恐惊憔悴入新年。mò qiǎn xíng rén zhào róng bìn,kǒng jīng qiáo cuì rù xīn nián。

水宿闻雁

李益

早雁忽为双,惊秋风水窗。zǎo yàn hū wèi shuāng,jīng qiū fēng shuǐ chuāng。
夜长人自起,星月满空江。yè zhǎng rén zì qǐ,xīng yuè mǎn kōng jiāng。

扬州早雁

李益

江上三千雁,年年过故宫。jiāng shàng sān qiān yàn,nián nián guò gù gōng。
可怜江上月,偏照断根蓬。kě lián jiāng shàng yuè,piān zhào duàn gēn péng。
114«2345678