古诗词

杂曲

李益

妾本蚕家女,不识贵门仪。qiè běn cán jiā nǚ,bù shí guì mén yí。
稿砧持玉斧,交结五陵儿。gǎo zhēn chí yù fǔ,jiāo jié wǔ líng ér。
十日或一见,九日在路岐。shí rì huò yī jiàn,jiǔ rì zài lù qí。
人生此夫婿,富贵欲何为。rén shēng cǐ fū xù,fù guì yù hé wèi。
杨柳徒可折,南山不可移。yáng liǔ tú kě zhé,nán shān bù kě yí。
妇人贵结发,宁有再嫁资。fù rén guì jié fā,níng yǒu zài jià zī。
嫁女莫望高,女心愿所宜。jià nǚ mò wàng gāo,nǚ xīn yuàn suǒ yí。
宁从贱相守,不愿贵相离。níng cóng jiàn xiāng shǒu,bù yuàn guì xiāng lí。
蓝叶郁重重,蓝花若榴色。lán yè yù zhòng zhòng,lán huā ruò liú sè。
少妇归少年,华光自相得。shǎo fù guī shǎo nián,huá guāng zì xiāng dé。
谁言配君子,以奉百年身。shuí yán pèi jūn zi,yǐ fèng bǎi nián shēn。
有义即夫婿,无义还他人。yǒu yì jí fū xù,wú yì hái tā rén。
爱如寒炉火,弃若秋风扇。ài rú hán lú huǒ,qì ruò qiū fēng shàn。
山岳起面前,相看不相见。shān yuè qǐ miàn qián,xiāng kàn bù xiāng jiàn。
丈夫非小儿,何用强相知。zhàng fū fēi xiǎo ér,hé yòng qiáng xiāng zhī。
不见朝生菌,易成还易衰。bù jiàn cháo shēng jūn,yì chéng hái yì shuāi。
征客欲临路,居人还出门。zhēng kè yù lín lù,jū rén hái chū mén。
北风河梁上,四野愁云繁。běi fēng hé liáng shàng,sì yě chóu yún fán。
岂不恋我家,夫婿多感恩。qǐ bù liàn wǒ jiā,fū xù duō gǎn ēn。
前程有日月,勋绩在河源。qián chéng yǒu rì yuè,xūn jì zài hé yuán。
少妇马前立,请君听一言。shǎo fù mǎ qián lì,qǐng jūn tīng yī yán。
春至草亦生,谁能无别情。chūn zhì cǎo yì shēng,shuí néng wú bié qíng。
殷勤展心素,见新莫忘故。yīn qín zhǎn xīn sù,jiàn xīn mò wàng gù。
遥望孟门山,殷勤报君子。yáo wàng mèng mén shān,yīn qín bào jūn zi。
既为随阳雁,勿学西流水。jì wèi suí yáng yàn,wù xué xī liú shuǐ。
尝闻生别离,悲莫悲于此。cháng wén shēng bié lí,bēi mò bēi yú cǐ。
同器不同荣,堂下即千里。tóng qì bù tóng róng,táng xià jí qiān lǐ。
与君贫贱交,何异萍上水。yǔ jūn pín jiàn jiāo,hé yì píng shàng shuǐ。
托身天使然,同生复同死。tuō shēn tiān shǐ rán,tóng shēng fù tóng sǐ。
李益

李益

李益(约750—约830), 唐代诗人,字君虞,祖籍凉州姑臧(今甘肃武威市凉州区),后迁河南郑州。大历四年(769)进士,初任郑县尉,久不得升迁,建中四年(783)登书判拔萃科。因仕途失意,后弃官在燕赵一带漫游。以边塞诗作名世,擅长绝句,尤其工于七绝。 李益的作品>>

猜您喜欢

夜上受降城闻笛

李益

回乐峰前沙似雪,受降城外月如霜。huí lè fēng qián shā shì xuě,shòu jiàng chéng wài yuè rú shuāng。
不知何处吹芦管,一夜征人尽望乡。bù zhī hé chù chuī lú guǎn,yī yè zhēng rén jǐn wàng xiāng。

喜见外弟又言别

李益

十年离乱后,长大一相逢。shí nián lí luàn hòu,zhǎng dà yī xiāng féng。
问姓惊初见,称名忆旧容。wèn xìng jīng chū jiàn,chēng míng yì jiù róng。
别来沧海事,语罢暮天钟。bié lái cāng hǎi shì,yǔ bà mù tiān zhōng。
明日巴陵道,秋山又几重。míng rì bā líng dào,qiū shān yòu jǐ zhòng。

江南曲

李益

嫁得瞿塘贾,朝朝误妾期。jià dé qú táng jiǎ,cháo cháo wù qiè qī。
早知潮有信,嫁与弄潮儿。zǎo zhī cháo yǒu xìn,jià yǔ nòng cháo ér。

立秋前一日览镜

李益

万事销身外,生涯在镜中。wàn shì xiāo shēn wài,shēng yá zài jìng zhōng。
惟将两鬓雪,明日对秋风。wéi jiāng liǎng bìn xuě,míng rì duì qiū fēng。

写情

李益

水纹珍簟思悠悠,千里佳期一夕休。shuǐ wén zhēn diàn sī yōu yōu,qiān lǐ jiā qī yī xī xiū。
从此无心爱良夜,任他明月下西楼。cóng cǐ wú xīn ài liáng yè,rèn tā míng yuè xià xī lóu。

罢镜

李益

手中青铜镜,照我少年时。shǒu zhōng qīng tóng jìng,zhào wǒ shǎo nián shí。
衰飒一如此,清光难复持。shuāi sà yī rú cǐ,qīng guāng nán fù chí。
欲令孤月掩,从遣半心疑。yù lìng gū yuè yǎn,cóng qiǎn bàn xīn yí。
纵使逢人见,犹胜自见悲。zòng shǐ féng rén jiàn,yóu shèng zì jiàn bēi。

赋得垣衣

李益

漠漠复霏霏,为君垣上衣。mò mò fù fēi fēi,wèi jūn yuán shàng yī。
昭阳辇下草,应笑此生非。zhāo yáng niǎn xià cǎo,yīng xiào cǐ shēng fēi。
掩蔼青春去,苍茫白露稀。yǎn ǎi qīng chūn qù,cāng máng bái lù xī。
犹胜萍逐水,流浪不相依。yóu shèng píng zhú shuǐ,liú làng bù xiāng yī。

送人流贬

李益

汉章虽约法,秦律已除名。hàn zhāng suī yuē fǎ,qín lǜ yǐ chú míng。
谤远人多惑,官微不自明。bàng yuǎn rén duō huò,guān wēi bù zì míng。
霜风先独树,瘴雨失荒城。shuāng fēng xiān dú shù,zhàng yǔ shī huāng chéng。
畴昔长沙事,三年召贾生。chóu xī zhǎng shā shì,sān nián zhào jiǎ shēng。

送人南归

李益

人言下江疾,君道下江迟。rén yán xià jiāng jí,jūn dào xià jiāng chí。
五月江路恶,南风惊浪时。wǔ yuè jiāng lù è,nán fēng jīng làng shí。
应知近家喜,还有异乡悲。yīng zhī jìn jiā xǐ,hái yǒu yì xiāng bēi。
无奈孤舟夕,山歌闻竹枝。wú nài gū zhōu xī,shān gē wén zhú zhī。

水亭夜坐赋得晓雾

李益

月落寒雾起,沉思浩通川。yuè luò hán wù qǐ,chén sī hào tōng chuān。
宿禽啭木散,山泽一苍然。sù qín zhuàn mù sàn,shān zé yī cāng rán。
漠漠沙上路,沄沄洲外田。mò mò shā shàng lù,yún yún zhōu wài tián。
犹当依远树,断续欲穷天。yóu dāng yī yuǎn shù,duàn xù yù qióng tiān。

送常曾侍御使西蕃寄题西川

李益

凉王宫殿尽,芜没陇云西。liáng wáng gōng diàn jǐn,wú méi lǒng yún xī。
今日闻君使,雄心逐鼓鼙。jīn rì wén jūn shǐ,xióng xīn zhú gǔ pí。
行当收汉垒,直可取蒲泥。xíng dāng shōu hàn lěi,zhí kě qǔ pú ní。
旧国无由到,烦君下马题。jiù guó wú yóu dào,fán jūn xià mǎ tí。

入南山至全师兰若

李益

木陨水归壑,寂然无念心。mù yǔn shuǐ guī hè,jì rán wú niàn xīn。
南行有真子,被褐息山阴。nán xíng yǒu zhēn zi,bèi hè xī shān yīn。
石路瑶草散,松门寒景深。shí lù yáo cǎo sàn,sōng mén hán jǐng shēn。
吾师亦何爱,自起定中吟。wú shī yì hé ài,zì qǐ dìng zhōng yín。

送韩将军还边

李益

白马羽林儿,扬鞭薄暮时。bái mǎ yǔ lín ér,yáng biān báo mù shí。
独将轻骑出,暗与伏兵期。dú jiāng qīng qí chū,àn yǔ fú bīng qī。
雨雪移军远,旌旗上垄迟。yǔ xuě yí jūn yuǎn,jīng qí shàng lǒng chí。
圣心戎寄重,未许让恩私。shèng xīn róng jì zhòng,wèi xǔ ràng ēn sī。

晚春卧病喜振上人见访

李益

卧床如旧日,窥户易伤春。wò chuáng rú jiù rì,kuī hù yì shāng chūn。
灵寿扶衰力,芭蕉对病身。líng shòu fú shuāi lì,bā jiāo duì bìng shēn。
道心空寂寞,时物自芳新。dào xīn kōng jì mò,shí wù zì fāng xīn。
旦夕谁相访,唯当摄上人。dàn xī shuí xiāng fǎng,wéi dāng shè shàng rén。

春行

李益

侍臣朝谒罢,戚里自相过。shì chén cháo yè bà,qī lǐ zì xiāng guò。
落日青丝骑,春风白纻歌。luò rì qīng sī qí,chūn fēng bái zhù gē。
恩承三殿近,猎向五陵多。ēn chéng sān diàn jìn,liè xiàng wǔ líng duō。
归路南桥望,垂杨拂细波。guī lù nán qiáo wàng,chuí yáng fú xì bō。
1141234567»