古诗词

寓规三首

陆游

百疾皆有源,虽愚犹自知。bǎi jí jiē yǒu yuán,suī yú yóu zì zhī。
惟其忽不念,所以悔莫追。wéi qí hū bù niàn,suǒ yǐ huǐ mò zhuī。
微隙为无伤,一坏谁能支。wēi xì wèi wú shāng,yī huài shuí néng zhī。
宴安比鸩毒,先民不吾欺。yàn ān bǐ zhèn dú,xiān mín bù wú qī。
陆游

陆游

陆游(1125—1210),字务观,号放翁。汉族,越州山阴(今浙江绍兴)人,南宋著名诗人。少时受家庭爱国思想熏陶,高宗时应礼部试,为秦桧所黜。孝宗时赐进士出身。中年入蜀,投身军旅生活,官至宝章阁待制。晚年退居家乡。创作诗歌今存九千多首,内容极为丰富。著有《剑南诗稿》、《渭南文集》、《南唐书》、《老学庵笔记》等。 陆游的作品>>

猜您喜欢

春行

陆游

九日春阴一日晴,强扶衰病此闲行。jiǔ rì chūn yīn yī rì qíng,qiáng fú shuāi bìng cǐ xián xíng。
猩红带露海棠湿,鸭绿平堤湖水明。xīng hóng dài lù hǎi táng shī,yā lǜ píng dī hú shuǐ míng。
酒贱柳阴逢醉卧,土肥稻垄看深耕。jiǔ jiàn liǔ yīn féng zuì wò,tǔ féi dào lǒng kàn shēn gēng。
山翁莫道浑无用,解与明时说太平。shān wēng mò dào hún wú yòng,jiě yǔ míng shí shuō tài píng。

赏花至湖上

陆游

吾国名花天下稀,园林尽日敞朱扉。wú guó míng huā tiān xià xī,yuán lín jǐn rì chǎng zhū fēi。
蝶穿密叶常相失,蜂恋繁香不记归。dié chuān mì yè cháng xiāng shī,fēng liàn fán xiāng bù jì guī。
欲过每愁风荡漾,半开却要雨霏微。yù guò měi chóu fēng dàng yàng,bàn kāi què yào yǔ fēi wēi。
良辰乐事真当勉,莫遣匆匆一片飞。liáng chén lè shì zhēn dāng miǎn,mò qiǎn cōng cōng yī piàn fēi。

暮春

陆游

数间茅屋镜湖滨,万卷藏书不救贫。shù jiān máo wū jìng hú bīn,wàn juǎn cáng shū bù jiù pín。
燕去燕来还过日,花开花落即经春。yàn qù yàn lái hái guò rì,huā kāi huā luò jí jīng chūn。
开编喜见平生友,照水惊非曩岁人。kāi biān xǐ jiàn píng shēng yǒu,zhào shuǐ jīng fēi nǎng suì rén。
自笑灭胡心尚在,凭高慷慨欲忘身。zì xiào miè hú xīn shàng zài,píng gāo kāng kǎi yù wàng shēn。

九里

陆游

破晓凭鞍野兴浓,鹭飞先我过村东。pò xiǎo píng ān yě xīng nóng,lù fēi xiān wǒ guò cūn dōng。
绿针细细稻浮水,绛雪纷纷花舞风。lǜ zhēn xì xì dào fú shuǐ,jiàng xuě fēn fēn huā wǔ fēng。
陌上秋千喧笑语,担头粔籹簇青红。mò shàng qiū qiān xuān xiào yǔ,dān tóu jù nǚ cù qīng hóng。
谁知老子裴回意,绝爱山横淡霭中。shuí zhī lǎo zi péi huí yì,jué ài shān héng dàn ǎi zhōng。

送李宪被召旧与其先侍郎游从

陆游

早谒龙门鬓未秋,暮年乃复接英游。zǎo yè lóng mén bìn wèi qiū,mù nián nǎi fù jiē yīng yóu。
海濒已幸见公子,瓜垄仍烦访故侯。hǎi bīn yǐ xìng jiàn gōng zi,guā lǒng réng fán fǎng gù hóu。
霖雨即陪诸老进,德星肯为一方留。lín yǔ jí péi zhū lǎo jìn,dé xīng kěn wèi yī fāng liú。
西城柳色青如许,欲挽长条特地愁。xī chéng liǔ sè qīng rú xǔ,yù wǎn zhǎng tiáo tè dì chóu。

病中夜赋

陆游

客如病鹤卧还起,灯似孤萤阖复开。kè rú bìng hè wò hái qǐ,dēng shì gū yíng hé fù kāi。
苜蓿花催春事去,梧桐叶送雨声来。mù xu huā cuī chūn shì qù,wú tóng yè sòng yǔ shēng lái。
荣河温洛几时复,志士仁人空自哀。róng hé wēn luò jǐ shí fù,zhì shì rén rén kōng zì āi。
但使胡尘一朝静,此身不恨死蒿莱。dàn shǐ hú chén yī cháo jìng,cǐ shēn bù hèn sǐ hāo lái。

闲身

陆游

炊烟漠漠闭柴荆,聊用闲身答太平。chuī yān mò mò bì chái jīng,liáo yòng xián shēn dá tài píng。
重碧飞觞心未老,硬黄临帖眼犹明。zhòng bì fēi shāng xīn wèi lǎo,yìng huáng lín tiē yǎn yóu míng。
吴蚕满箔含桃熟,垄麦登车抟黍鸣。wú cán mǎn bó hán táo shú,lǒng mài dēng chē tuán shǔ míng。
补劓息黥今有地,问君何处用虚名。bǔ yì xī qíng jīn yǒu dì,wèn jūn hé chù yòng xū míng。

书感

陆游

夺璧元知价不雠,屠龙谁信本无求。duó bì yuán zhī jià bù chóu,tú lóng shuí xìn běn wú qiú。
哦诗声里岁时速,忧国泪边天地秋。ó shī shēng lǐ suì shí sù,yōu guó lèi biān tiān dì qiū。
已欠谢安俱泛海,况无王粲与登楼。yǐ qiàn xiè ān jù fàn hǎi,kuàng wú wáng càn yǔ dēng lóu。
此身著处凭君记,万里烟波没白鸥。cǐ shēn zhù chù píng jūn jì,wàn lǐ yān bō méi bái ōu。

七十三吟

陆游

七十三年事事新,涵濡幸作六朝民。qī shí sān nián shì shì xīn,hán rú xìng zuò liù cháo mín。
发无可白方为老,酒不能赊始觉贫。fā wú kě bái fāng wèi lǎo,jiǔ bù néng shē shǐ jué pín。
末路已悲身是客,此心犹与物为春。mò lù yǐ bēi shēn shì kè,cǐ xīn yóu yǔ wù wèi chūn。
柴门勿谓常岑寂,时有乡邻请药人。chái mén wù wèi cháng cén jì,shí yǒu xiāng lín qǐng yào rén。

水村

陆游

家住烟波似画图,残年不复叹头颅。jiā zhù yān bō shì huà tú,cán nián bù fù tàn tóu lú。
深深竹坞见萤度,翳翳菰丛闻鸟呼。shēn shēn zhú wù jiàn yíng dù,yì yì gū cóng wén niǎo hū。
十里笳声上云汉,一空星影落陂湖。shí lǐ jiā shēng shàng yún hàn,yī kōng xīng yǐng luò bēi hú。
天公著我非无地,却悔从来错怪渠。tiān gōng zhù wǒ fēi wú dì,què huǐ cóng lái cuò guài qú。

题庵壁二首

陆游

万里东归白发翁,闭门不复与人通。wàn lǐ dōng guī bái fā wēng,bì mén bù fù yǔ rén tōng。
绿樽浮蚁狂犹在,黄纸栖鸦梦已空。lǜ zūn fú yǐ kuáng yóu zài,huáng zhǐ qī yā mèng yǐ kōng。
薄技徒劳真刻楮,浮生随处是飞蓬。báo jì tú láo zhēn kè chǔ,fú shēng suí chù shì fēi péng。
湖边吹笛非凡士,傥肯相从寂寞中。hú biān chuī dí fēi fán shì,tǎng kěn xiāng cóng jì mò zhōng。

题庵壁二首

陆游

侠气当年盖五陵,今成粥饭在家僧。xiá qì dāng nián gài wǔ líng,jīn chéng zhōu fàn zài jiā sēng。
身存但倚贫非病,齿落方惭豁可憎。shēn cún dàn yǐ pín fēi bìng,chǐ luò fāng cán huō kě zēng。
踏月闲穿双草屩,听琴横按一枯藤。tà yuè xián chuān shuāng cǎo juē,tīng qín héng àn yī kū téng。
年来万事都经遍,强笑看人独未曾。nián lái wàn shì dōu jīng biàn,qiáng xiào kàn rén dú wèi céng。

梦中游禹祠

陆游

湖上无人月自明,梦中仿佛得闲行。hú shàng wú rén yuè zì míng,mèng zhōng fǎng fú dé xián xíng。
庭空满地楸梧影,风壮侵云鼓角声。tíng kōng mǎn dì qiū wú yǐng,fēng zhuàng qīn yún gǔ jiǎo shēng。
世异客怀增惨怆,秋高岁事已峥嵘。shì yì kè huái zēng cǎn chuàng,qiū gāo suì shì yǐ zhēng róng。
长歌忽遇骑鲸客,唤取同朝白玉京。zhǎng gē hū yù qí jīng kè,huàn qǔ tóng cháo bái yù jīng。

感怀

陆游

老抱遗书隐故山,镜中衰鬓似霜菅。lǎo bào yí shū yǐn gù shān,jìng zhōng shuāi bìn shì shuāng jiān。
规模肯堕管萧亚,梦想每驰河渭间。guī mó kěn duò guǎn xiāo yà,mèng xiǎng měi chí hé wèi jiān。
竹帛竟孤千载事,江湖敢恨一生闲。zhú bó jìng gū qiān zài shì,jiāng hú gǎn hèn yī shēng xián。
残功赖有吾儿续,把卷灯前为破颜。cán gōng lài yǒu wú ér xù,bǎ juǎn dēng qián wèi pò yán。

秋晚书感

陆游

丘冢相望故旧空,放翁犹复寄沤中。qiū zhǒng xiāng wàng gù jiù kōng,fàng wēng yóu fù jì ōu zhōng。
少眠危坐待窗白,得酒细倾生颊红。shǎo mián wēi zuò dài chuāng bái,dé jiǔ xì qīng shēng jiá hóng。
虽愧蛟龙起云雨,尚胜鱼鸟困池笼。suī kuì jiāo lóng qǐ yún yǔ,shàng shèng yú niǎo kùn chí lóng。
秋来莫道无游兴,野渡村桥处处通。qiū lái mò dào wú yóu xīng,yě dù cūn qiáo chù chù tōng。