古诗词

寓规三首

陆游

百疾皆有源,虽愚犹自知。bǎi jí jiē yǒu yuán,suī yú yóu zì zhī。
惟其忽不念,所以悔莫追。wéi qí hū bù niàn,suǒ yǐ huǐ mò zhuī。
微隙为无伤,一坏谁能支。wēi xì wèi wú shāng,yī huài shuí néng zhī。
宴安比鸩毒,先民不吾欺。yàn ān bǐ zhèn dú,xiān mín bù wú qī。
陆游

陆游

陆游(1125—1210),字务观,号放翁。汉族,越州山阴(今浙江绍兴)人,南宋著名诗人。少时受家庭爱国思想熏陶,高宗时应礼部试,为秦桧所黜。孝宗时赐进士出身。中年入蜀,投身军旅生活,官至宝章阁待制。晚年退居家乡。创作诗歌今存九千多首,内容极为丰富。著有《剑南诗稿》、《渭南文集》、《南唐书》、《老学庵笔记》等。 陆游的作品>>

猜您喜欢

龟堂独坐遣闷二首

陆游

放逐还山八见春,枯颅槁项雪霜新。fàng zhú hái shān bā jiàn chūn,kū lú gǎo xiàng xuě shuāng xīn。
大床不解除豪气,凡眼安能识贵人。dà chuáng bù jiě chú háo qì,fán yǎn ān néng shí guì rén。
食有淖糜犹足饱,衣存短褐未全贫。shí yǒu nào mí yóu zú bǎo,yī cún duǎn hè wèi quán pín。
北窗坐卧君无笑,拈起乌藤捷有神。běi chuāng zuò wò jūn wú xiào,niān qǐ wū téng jié yǒu shén。

春近

陆游

短褐枯筇老病身,龙钟也复喜新春。duǎn hè kū qióng lǎo bìng shēn,lóng zhōng yě fù xǐ xīn chūn。
已知不解多年住,且作都无一事人。yǐ zhī bù jiě duō nián zhù,qiě zuò dōu wú yī shì rén。
檐角鸟声呼醉梦,室中花气袭衣巾。yán jiǎo niǎo shēng hū zuì mèng,shì zhōng huā qì xí yī jīn。
朝来更有欣然处,一箸山蔬胜八珍。cháo lái gèng yǒu xīn rán chù,yī zhù shān shū shèng bā zhēn。

望永阜陵

陆游

圣主乘乾临斧扆,小臣承诏上丹墀。shèng zhǔ chéng qián lín fǔ yǐ,xiǎo chén chéng zhào shàng dān chí。
宁知齿豁头童后,更遇天崩地陷时。níng zhī chǐ huō tóu tóng hòu,gèng yù tiān bēng dì xiàn shí。
泣至眼枯无血续,梦随魂断独心知。qì zhì yǎn kū wú xuè xù,mèng suí hún duàn dú xīn zhī。
白头才尽空濡笔,宁继生民下武诗。bái tóu cái jǐn kōng rú bǐ,níng jì shēng mín xià wǔ shī。

初拜再领祠宫之命有感

陆游

黄纸初开喜可知,追怀平昔却成悲。huáng zhǐ chū kāi xǐ kě zhī,zhuī huái píng xī què chéng bēi。
生当京国承平日,仕及皇家再造时。shēng dāng jīng guó chéng píng rì,shì jí huáng jiā zài zào shí。
小草出山初已误,断云含雨欲何施。xiǎo cǎo chū shān chū yǐ wù,duàn yún hán yǔ yù hé shī。
儿孙贺罢仍无事,却赴幽人把钓期。ér sūn hè bà réng wú shì,què fù yōu rén bǎ diào qī。

腊月十九日午睡觉复酣卧至晚戏作

陆游

枕痕著面眼芒羊,欲起元无抵死忙。zhěn hén zhù miàn yǎn máng yáng,yù qǐ yuán wú dǐ sǐ máng。
拥被却寻初断梦,掩屏重拨欲残香。yōng bèi què xún chū duàn mèng,yǎn píng zhòng bō yù cán xiāng。
雪云虽散寒犹紧,春意将回昼已长。xuě yún suī sàn hán yóu jǐn,chūn yì jiāng huí zhòu yǐ zhǎng。
老去此身无著处,华胥真恐是吾乡。lǎo qù cǐ shēn wú zhù chù,huá xū zhēn kǒng shì wú xiāng。

睡起至园中

陆游

春风忽已遍天涯,老子犹能领物华。chūn fēng hū yǐ biàn tiān yá,lǎo zi yóu néng lǐng wù huá。
浅碧细倾家酿酒,小红初试手栽花。qiǎn bì xì qīng jiā niàng jiǔ,xiǎo hóng chū shì shǒu zāi huā。
野人易与输肝肺,俗语谁能挂齿牙。yě rén yì yǔ shū gān fèi,sú yǔ shuí néng guà chǐ yá。
更欲世间同省事,勾回蚁战放蜂衙。gèng yù shì jiān tóng shěng shì,gōu huí yǐ zhàn fàng fēng yá。

北园篱外放步

陆游

北园西出路逶迤,荆作门扉枳缚篱。běi yuán xī chū lù wēi yí,jīng zuò mén fēi zhǐ fù lí。
锄麦正忙人满野,营巢未定鹊争枝。chú mài zhèng máng rén mǎn yě,yíng cháo wèi dìng què zhēng zhī。
招呼父老尝新酿,约束儿童筑坏陂。zhāo hū fù lǎo cháng xīn niàng,yuē shù ér tóng zhù huài bēi。
遇兴闲行便终日,隔溪绩火已参差。yù xīng xián xíng biàn zhōng rì,gé xī jì huǒ yǐ cān chà。

岁暮独酌感怀

陆游

明时频忝武夷仙,俯仰人间只自怜。míng shí pín tiǎn wǔ yí xiān,fǔ yǎng rén jiān zhǐ zì lián。
总角回思如昨日,挂冠过限已三年。zǒng jiǎo huí sī rú zuó rì,guà guān guò xiàn yǐ sān nián。
病多晴日思行药,睡少清宵学坐禅。bìng duō qíng rì sī xíng yào,shuì shǎo qīng xiāo xué zuò chán。
更叹衰孱不禁酒,地黄一盏即颓然。gèng tàn shuāi càn bù jìn jiǔ,dì huáng yī zhǎn jí tuí rán。

对食

陆游

蓬藋生庭叶拥阶,经旬饭豆爨枯䕸。péng diào shēng tíng yè yōng jiē,jīng xún fàn dòu cuàn kū jiē。
烟霄旧谓行夷路,薪水今悲系病怀。yān xiāo jiù wèi xíng yí lù,xīn shuǐ jīn bēi xì bìng huái。
梦里百年元易过,人间万事苦难谐。mèng lǐ bǎi nián yuán yì guò,rén jiān wàn shì kǔ nán xié。
痴儿自堕阇黎计,欢喜闻钟已过斋。chī ér zì duò dū lí jì,huān xǐ wén zhōng yǐ guò zhāi。

蹭蹬

陆游

少慕功名颇自奇,一生蹭蹬鬓成丝。shǎo mù gōng míng pǒ zì qí,yī shēng cèng dēng bìn chéng sī。
市楼酒美贫何预,斗柄春回老不知。shì lóu jiǔ měi pín hé yù,dòu bǐng chūn huí lǎo bù zhī。
黑帜游魂应有数,白衣效命永无期。hēi zhì yóu hún yīng yǒu shù,bái yī xiào mìng yǒng wú qī。
鱼梁东畔牛栏北,举世谁能识此悲。yú liáng dōng pàn niú lán běi,jǔ shì shuí néng shí cǐ bēi。

初春

陆游

谁把鹅黄染柳丝,似催邻曲蹋青期。shuí bǎ é huáng rǎn liǔ sī,shì cuī lín qū tà qīng qī。
已忘万里封侯志,但忆千回上树时。yǐ wàng wàn lǐ fēng hóu zhì,dàn yì qiān huí shàng shù shí。
朝雨池塘光潋滟,暮烟楼观碧参差。cháo yǔ chí táng guāng liàn yàn,mù yān lóu guān bì cān chà。
紫姑欲问还休去,身世从来心自知。zǐ gū yù wèn hái xiū qù,shēn shì cóng lái xīn zì zhī。

立春日

陆游

江花江水每年同,春日春盘放手空。jiāng huā jiāng shuǐ měi nián tóng,chūn rì chūn pán fàng shǒu kōng。
天地无私生万物,山林有处著衰翁。tiān dì wú sī shēng wàn wù,shān lín yǒu chù zhù shuāi wēng。
牛趋死地身无罪,梅发京华信不通。niú qū sǐ dì shēn wú zuì,méi fā jīng huá xìn bù tōng。
数片飞飞犹腊雪,村邻相唤贺年丰。shù piàn fēi fēi yóu là xuě,cūn lín xiāng huàn hè nián fēng。

枕上作

陆游

龙钟七十岂前期,矮帽枯筇与老宜。lóng zhōng qī shí qǐ qián qī,ǎi mào kū qióng yǔ lǎo yí。
愁得酒卮如敌国,病须书卷作良医。chóu dé jiǔ zhī rú dí guó,bìng xū shū juǎn zuò liáng yī。
登山筋力虽犹健,闭户工夫颇自奇。dēng shān jīn lì suī yóu jiàn,bì hù gōng fū pǒ zì qí。
今日快晴春睡足,卧听檐鸟语多时。jīn rì kuài qíng chūn shuì zú,wò tīng yán niǎo yǔ duō shí。

书愤二首

陆游

【其一】
白发萧萧卧泽中,只凭天地鉴孤忠。bái fā xiāo xiāo wò zé zhōng,zhǐ píng tiān dì jiàn gū zhōng。
阨穷苏武餐毡久,忧愤张巡嚼齿空。è qióng sū wǔ cān zhān jiǔ,yōu fèn zhāng xún jué chǐ kōng。
细雨春芜上林苑,颓垣夜月洛阳宫。xì yǔ chūn wú shàng lín yuàn,tuí yuán yè yuè luò yáng gōng。
壮心未与年俱老,死去犹能作鬼雄。zhuàng xīn wèi yǔ nián jù lǎo,sǐ qù yóu néng zuò guǐ xióng。
【其二】
镜里流年两鬓残,寸心自许尚如丹。jìng lǐ liú nián liǎng bìn cán,cùn xīn zì xǔ shàng rú dān。
衰迟罢试戎衣窄,悲愤犹争宝剑寒。shuāi chí bà shì róng yī zhǎi,bēi fèn yóu zhēng bǎo jiàn hán。
远戍十年临的博,壮图万里战皋兰。yuǎn shù shí nián lín de bó,zhuàng tú wàn lǐ zhàn gāo lán。
关河自古无穷事,谁料如今袖手看。guān hé zì gǔ wú qióng shì,shuí liào rú jīn xiù shǒu kàn。

书愤二首

陆游

镜里流年两鬓残,寸心自许尚如丹。jìng lǐ liú nián liǎng bìn cán,cùn xīn zì xǔ shàng rú dān。
衰迟罢试戎衣窄,悲愤犹争宝剑寒。shuāi chí bà shì róng yī zhǎi,bēi fèn yóu zhēng bǎo jiàn hán。
远戍十年临的博,壮图万里战皋兰。yuǎn shù shí nián lín de bó,zhuàng tú wàn lǐ zhàn gāo lán。
关河自古无穷事,谁料如今袖手看。guān hé zì gǔ wú qióng shì,shuí liào rú jīn xiù shǒu kàn。