古诗词

竹石屏歌谢遁泽

王柏

好古博雅时遁泽,往岁赠我墨图柏。hǎo gǔ bó yǎ shí dùn zé,wǎng suì zèng wǒ mò tú bǎi。
今年揆予初度临,又复持赠竹石屏。jīn nián kuí yǔ chū dù lín,yòu fù chí zèng zhú shí píng。
柏以祝我老,竹以坚我心。bǎi yǐ zhù wǒ lǎo,zhú yǐ jiān wǒ xīn。
长歌短歌先后发,书室夜夜生光荧。zhǎng gē duǎn gē xiān hòu fā,shū shì yè yè shēng guāng yíng。
君才固磊落,爱我何独深。jūn cái gù lěi luò,ài wǒ hé dú shēn。
此石不知出何地,来自紫阳夫子门。cǐ shí bù zhī chū hé dì,lái zì zǐ yáng fū zi mén。
紫阳缘督两授受,谓宜永作传家珍。zǐ yáng yuán dū liǎng shòu shòu,wèi yí yǒng zuò chuán jiā zhēn。
所宝又有大于此,馀光委照非其人。suǒ bǎo yòu yǒu dà yú cǐ,yú guāng wěi zhào fēi qí rén。
以我所愿紫阳学,以我生作石笋孙。yǐ wǒ suǒ yuàn zǐ yáng xué,yǐ wǒ shēng zuò shí sǔn sūn。
石笋固宜有石竹,笋竹生成同一根。shí sǔn gù yí yǒu shí zhú,sǔn zhú shēng chéng tóng yī gēn。
当时竹上岁寒句,先达难赏流传今。dāng shí zhú shàng suì hán jù,xiān dá nán shǎng liú chuán jīn。
去年忽得紫阳岁寒字,如约屏石来同盟。qù nián hū dé zǐ yáng suì hán zì,rú yuē píng shí lái tóng méng。
朝夕敛身对二妙,俨然拱侍沧洲之竹林,寓物敬慕度义全幽贞。cháo xī liǎn shēn duì èr miào,yǎn rán gǒng shì cāng zhōu zhī zhú lín,yù wù jìng mù dù yì quán yōu zhēn。
不有畏友相勉励,安得准绳磨琢箴。bù yǒu wèi yǒu xiāng miǎn lì,ān dé zhǔn shéng mó zuó zhēn。
句中雅意已佩服,石中有竹谁能评。jù zhōng yǎ yì yǐ pèi fú,shí zhōng yǒu zhú shuí néng píng。
欧梅苏范六君子,绝识雄辨万口称。ōu méi sū fàn liù jūn zi,jué shí xióng biàn wàn kǒu chēng。
珠犀砂玉亦似矣,仿佛未得此理真。zhū xī shā yù yì shì yǐ,fǎng fú wèi dé cǐ lǐ zhēn。
顾我生既晚,欲说口已喑。gù wǒ shēng jì wǎn,yù shuō kǒu yǐ yīn。
造化发育固难测,尝闻古有刚柔分。zào huà fā yù gù nán cè,cháng wén gǔ yǒu gāng róu fēn。
柔土既发万物之生气,刚土故涵万物之阴精。róu tǔ jì fā wàn wù zhī shēng qì,gāng tǔ gù hán wàn wù zhī yīn jīng。
人之所见自有限,熟识万象俱妙凝。rén zhī suǒ jiàn zì yǒu xiàn,shú shí wàn xiàng jù miào níng。
此非物之影,真是竹之形。cǐ fēi wù zhī yǐng,zhēn shì zhú zhī xíng。
遗梢坠叶积于土,土化为石竹自存。yí shāo zhuì yè jī yú tǔ,tǔ huà wèi shí zhú zì cún。
生物不随凝结变,请观琥珀与水晶。shēng wù bù suí níng jié biàn,qǐng guān hǔ pò yǔ shuǐ jīng。
我疑此石生渭滨,土石变化岁一层。wǒ yí cǐ shí shēng wèi bīn,tǔ shí biàn huà suì yī céng。
岁岁层层应万状,直欲尽磨翠壁铺作千亩帐。suì suì céng céng yīng wàn zhuàng,zhí yù jǐn mó cuì bì pù zuò qiān mǔ zhàng。

王柏

宋婺州金华人,字会之,一字伯会,号长啸,更号鲁斋。王瀚子。少孤,事伯兄甚恭。从黄干门人何基游,质实坚苦。高明绝识,序正诸经。曾为丽泽、上蔡两书院师。工诗善画,著述甚富。卒谥文宪。有《读易记》、《读书记》、《诗辨说》、《天文考》、《地理考》及文集等。 王柏的作品>>

猜您喜欢

送金华赵宰二首

王柏

六龙潜处起宗英,来作金华有脚春。liù lóng qián chù qǐ zōng yīng,lái zuò jīn huá yǒu jiǎo chūn。
人被抚摩称是佛,事归听断果如神。rén bèi fǔ mó chēng shì fú,shì guī tīng duàn guǒ rú shén。
忍看凫舄双飞去,趁得葭灰一点新。rěn kàn fú xì shuāng fēi qù,chèn dé jiā huī yī diǎn xīn。
近世柏台冠豸者,多求作邑有声人。jìn shì bǎi tái guān zhì zhě,duō qiú zuò yì yǒu shēng rén。

和德夫弟韵

王柏

偶寻沮溺问年丰,负笈肩琴恨不同。ǒu xún jǔ nì wèn nián fēng,fù jí jiān qín hèn bù tóng。
春草池塘君有梦,秋风灯火我何工。chūn cǎo chí táng jūn yǒu mèng,qiū fēng dēng huǒ wǒ hé gōng。
年时犹愿文加进,老大方忧道未洪。nián shí yóu yuàn wén jiā jìn,lǎo dà fāng yōu dào wèi hóng。
妙手自堪修五凤,绳枢草舍愧吾穷。miào shǒu zì kān xiū wǔ fèng,shéng shū cǎo shě kuì wú qióng。

题承庵二首

王柏

十年足不到承庵,抚事兴思重怆然。shí nián zú bù dào chéng ān,fǔ shì xīng sī zhòng chuàng rán。
风急雁行斜漠漠,夜深蟾影弄娟娟。fēng jí yàn xíng xié mò mò,yè shēn chán yǐng nòng juān juān。
炉亭暖彻通宵火,鱼板惊残向晓眠。lú tíng nuǎn chè tōng xiāo huǒ,yú bǎn jīng cán xiàng xiǎo mián。
欲识本来真面目,杖藜未免再留连。yù shí běn lái zhēn miàn mù,zhàng lí wèi miǎn zài liú lián。

题承庵二首

王柏

神封王爵号优游,众水奔归祠下流。shén fēng wáng jué hào yōu yóu,zhòng shuǐ bēn guī cí xià liú。
沃若郊原真可隐,悠然心景自相投。wò ruò jiāo yuán zhēn kě yǐn,yōu rán xīn jǐng zì xiāng tóu。
绵绵野径蟠山腹,瑟瑟枯溪泻石头。mián mián yě jìng pán shān fù,sè sè kū xī xiè shí tóu。
直到法华高处望,天珍未许有心求。zhí dào fǎ huá gāo chù wàng,tiān zhēn wèi xǔ yǒu xīn qiú。

有感

王柏

岁月飘零事转乖,未能凭酒放眉开。suì yuè piāo líng shì zhuǎn guāi,wèi néng píng jiǔ fàng méi kāi。
萧萧棠棣悲离黍,寂寞芝兰閟野莱。xiāo xiāo táng dì bēi lí shǔ,jì mò zhī lán bì yě lái。
生计半随豪气坏,放心犹傍圣经回。shēng jì bàn suí háo qì huài,fàng xīn yóu bàng shèng jīng huí。
秋来旱势滔滔远,谁念苍生正可哀。qiū lái hàn shì tāo tāo yuǎn,shuí niàn cāng shēng zhèng kě āi。

适庄兄游山

王柏

谁阁重阴一日晴,清游应是惬高情。shuí gé zhòng yīn yī rì qíng,qīng yóu yīng shì qiè gāo qíng。
遥知雨后山光好,但想云边屐齿清。yáo zhī yǔ hòu shān guāng hǎo,dàn xiǎng yún biān jī chǐ qīng。
素壁虽曾题旧字,沈疴不许插新盟。sù bì suī céng tí jiù zì,shěn kē bù xǔ chā xīn méng。
因知关吏留鱼钥,谩遣奚奴候晚程。yīn zhī guān lì liú yú yào,mán qiǎn xī nú hòu wǎn chéng。

元夕后即事

王柏

夜来风色作清寒,灯火残时人意阑。yè lái fēng sè zuò qīng hán,dēng huǒ cán shí rén yì lán。
归路月华犹皎皎,今朝雪影乱漫漫。guī lù yuè huá yóu jiǎo jiǎo,jīn cháo xuě yǐng luàn màn màn。
比他柳絮真无赖,损尽梅花不忍看。bǐ tā liǔ xù zhēn wú lài,sǔn jǐn méi huā bù rěn kàn。
独坐不知时节变,一襟和气有馀欢。dú zuò bù zhī shí jié biàn,yī jīn hé qì yǒu yú huān。

题潘氏高远台

王柏

数曲梯阶稍欠宽,略移武步到仙寰。shù qū tī jiē shāo qiàn kuān,lüè yí wǔ bù dào xiān huán。
诗怀纳尽双溪景,眼力推开千里山。shī huái nà jǐn shuāng xī jǐng,yǎn lì tuī kāi qiān lǐ shān。
方槛小攲烟雨外,飞蓬斜插斗牛间。fāng kǎn xiǎo qī yān yǔ wài,fēi péng xié chā dòu niú jiān。
冯虚似驾临皋鹤,栖鹘危巢不足攀。féng xū shì jià lín gāo hè,qī gǔ wēi cháo bù zú pān。

送蒙斋侄宰馀姚

王柏

凫舄搀先伯仲间,迎阳带雨渡天关。fú xì chān xiān bó zhòng jiān,yíng yáng dài yǔ dù tiān guān。
向来邑为贪风坏,此去民思善政安。xiàng lái yì wèi tān fēng huài,cǐ qù mín sī shàn zhèng ān。
三百里同开鲁国,二千石即继壶山。sān bǎi lǐ tóng kāi lǔ guó,èr qiān shí jí jì hú shān。
蒲封正次东溟侧,要拓胸襟个样宽。pú fēng zhèng cì dōng míng cè,yào tuò xiōng jīn gè yàng kuān。

和胡子升大欠韵

王柏

能践其形亦甚难,天高地下我中间。néng jiàn qí xíng yì shén nán,tiān gāo dì xià wǒ zhōng jiān。
读书未造精微阃,处世应迷利欲关。dú shū wèi zào jīng wēi kǔn,chù shì yīng mí lì yù guān。
勉勉工夫何假字,区区绘事岂真颜。miǎn miǎn gōng fū hé jiǎ zì,qū qū huì shì qǐ zhēn yán。
须知天赋元无欠,还尔当时勿恃还。xū zhī tiān fù yuán wú qiàn,hái ěr dāng shí wù shì hái。

新秋自警

王柏

直谅之言久不闻,秋来因作读书吟。zhí liàng zhī yán jiǔ bù wén,qiū lái yīn zuò dú shū yín。
时时涵泳味无味,句句研穷深又深。shí shí hán yǒng wèi wú wèi,jù jù yán qióng shēn yòu shēn。
老去已辜朋友望,闲中粗得圣贤心。lǎo qù yǐ gū péng yǒu wàng,xián zhōng cū dé shèng xián xīn。
无情岁月垂垂尽,夕秀朝华岂暇寻。wú qíng suì yuè chuí chuí jǐn,xī xiù cháo huá qǐ xiá xún。

挽颐轩张朝奉

王柏

蔼然一气备天和,不尽人间岁月多。ǎi rán yī qì bèi tiān hé,bù jǐn rén jiān suì yuè duō。
乡里同声称佛子,儿孙相继奋儒科。xiāng lǐ tóng shēng chēng fú zi,ér sūn xiāng jì fèn rú kē。
蠲租捐廪今无有,刲豕然灯可奈何。juān zū juān lǐn jīn wú yǒu,kuī shǐ rán dēng kě nài hé。
德在人心真不朽,几多麟碣污山河。dé zài rén xīn zhēn bù xiǔ,jǐ duō lín jié wū shān hé。

挽颐轩张朝奉

王柏

挺挺长松施女萝,平生能得几相过。tǐng tǐng zhǎng sōng shī nǚ luó,píng shēng néng dé jǐ xiāng guò。
穗帷远辱双絇临,泪眼犹瞻两鬓皤。suì wéi yuǎn rǔ shuāng qú lín,lèi yǎn yóu zhān liǎng bìn pó。
曾未经年成契阔,至今一恸竟蹉跎。céng wèi jīng nián chéng qì kuò,zhì jīn yī tòng jìng cuō tuó。
吉人已矣难重见,山口悽悽薤露歌。jí rén yǐ yǐ nán zhòng jiàn,shān kǒu qī qī xiè lù gē。

挽张佛子

王柏

嘉庆图传世所稀,夫何佛子遽西归。jiā qìng tú chuán shì suǒ xī,fū hé fú zi jù xī guī。
平生施予心无为,时事艰难众有依。píng shēng shī yǔ xīn wú wèi,shí shì jiān nán zhòng yǒu yī。
德谊百年犹积累,诗书五世渐光辉。dé yì bǎi nián yóu jī lèi,shī shū wǔ shì jiàn guāng huī。
儿童父老倾山谷,洒泪追随丹旐飞。ér tóng fù lǎo qīng shān gǔ,sǎ lèi zhuī suí dān zhào fēi。

挽张佛子

王柏

陟屺虽频莫慰心,见公犹幸母如存。zhì qǐ suī pín mò wèi xīn,jiàn gōng yóu xìng mǔ rú cún。
东山何事遽陈迹,西路如今又断魂。dōng shān hé shì jù chén jì,xī lù rú jīn yòu duàn hún。
柳翣忽临新冢道,林花空满旧时园。liǔ shà hū lín xīn zhǒng dào,lín huā kōng mǎn jiù shí yuán。
一衿和气归何处,化作功名遗子孙。yī jīn hé qì guī hé chù,huà zuò gōng míng yí zi sūn。