古诗词

法曲散序/法曲散序

曹勋

飞金走玉常奔驰。fēi jīn zǒu yù cháng bēn chí。
日上还西。rì shàng hái xī。
自古待著长绳系。zì gǔ dài zhù zhǎng shéng xì。
算尘心、谩劳役堪悲。suàn chén xīn mán láo yì kān bēi。
盘古到此际。pán gǔ dào cǐ jì。
桑田变海,海复成陆高低。sāng tián biàn hǎi,hǎi fù chéng lù gāo dī。
噫嘻。yī xī。
下土是凡质容仪。xià tǔ shì fán zhì róng yí。
寿考能消,几日支持。shòu kǎo néng xiāo,jǐ rì zhī chí。
念一世。niàn yī shì。
真若朝荣暮落难期。zhēn ruò cháo róng mù luò nán qī。
幸有志、日传得神仙希夷。xìng yǒu zhì rì chuán dé shén xiān xī yí。
希夷。xī yí。
堪为千古人师。kān wèi qiān gǔ rén shī。
曹勋

曹勋

曹勋(1098—1174)字公显,一字世绩,号松隐,颍昌阳翟(今河南禹县)人。宣和五年(1123),以荫补承信郎,特命赴进士廷试,赐甲科。靖康元年(1126),与宋徽宗一起被金兵押解北上,受徽宗半臂绢书,自燕山逃归。建炎元年(1127)秋,至南京(今河南商丘)向宋高宗上御衣书,请求召募敢死之士,由海路北上营救徽宗。当权者不听,被黜。绍兴十一年(1141),宋金和议成,充报谢副使出使金国,劝金人归还徽宗灵柩。十四年、二十九年又两次使金。孝宗朝拜太尉。著有《松隐文集》、《北狩见闻录》等。他的诗比较平庸,但有几首使金诗颇值得注意。 曹勋的作品>>

猜您喜欢

山中二首

曹勋

人间久矣倦迎逢,归路牛羊带夕舂。rén jiān jiǔ yǐ juàn yíng féng,guī lù niú yáng dài xī chōng。
千点梅沉山店月,一溪烟咽寺楼钟。qiān diǎn méi chén shān diàn yuè,yī xī yān yàn sì lóu zhōng。
穷犹羞涩巉岩面,老自平夷磊磈胸。qióng yóu xiū sè chán yán miàn,lǎo zì píng yí lěi wěi xiōng。
曾笑古人多晚谬,草庵虽小幸相容。céng xiào gǔ rén duō wǎn miù,cǎo ān suī xiǎo xìng xiāng róng。

立春

曹勋

初信东风入彩幡,自挑雪荠饤春盘。chū xìn dōng fēng rù cǎi fān,zì tiāo xuě jì dìng chūn pán。
土牛又送一年老,野鹤不知三径寒。tǔ niú yòu sòng yī nián lǎo,yě hè bù zhī sān jìng hán。
筋力尚堪耕绿野,鬓毛并欲挂黄冠。jīn lì shàng kān gēng lǜ yě,bìn máo bìng yù guà huáng guān。
无人共跨南山犊,更作寻花问柳看。wú rén gòng kuà nán shān dú,gèng zuò xún huā wèn liǔ kàn。

雪后

曹勋

雪后山斋鹤睡残,登临等得藓泥乾。xuě hòu shān zhāi hè shuì cán,dēng lín děng dé xiǎn ní qián。
毋多酌酒亦成醉,尽足看梅不道寒。wú duō zhuó jiǔ yì chéng zuì,jǐn zú kàn méi bù dào hán。
篱落十分春意思,人家一色玉阑干。lí luò shí fēn chūn yì sī,rén jiā yī sè yù lán gàn。
小诗未就冰生砚,洗尽人间渴肺肝。xiǎo shī wèi jiù bīng shēng yàn,xǐ jǐn rén jiān kě fèi gān。

茧窝

曹勋

百年三万六千场,拟挈乾坤入睡乡。bǎi nián sān wàn liù qiān chǎng,nǐ qiè qián kūn rù shuì xiāng。
世事何常云聚散,古人安在草荒凉。shì shì hé cháng yún jù sàn,gǔ rén ān zài cǎo huāng liáng。
不禁杜宇催春老,莫怪吴蚕作茧忙。bù jìn dù yǔ cuī chūn lǎo,mò guài wú cán zuò jiǎn máng。
已擅一丘吾事足,人间蚁蛭自侯王。yǐ shàn yī qiū wú shì zú,rén jiān yǐ zhì zì hóu wáng。

赵周卿送菜

曹勋

虚老空山学圃翁,荷锄头白雪蓬松。xū lǎo kōng shān xué pǔ wēng,hé chú tóu bái xuě péng sōng。
芥台如臂何曾梦,菜脑生筋漫自供。jiè tái rú bì hé céng mèng,cài nǎo shēng jīn màn zì gōng。
不料官园苍玉束,绝胜禁脔紫驼峰。bù liào guān yuán cāng yù shù,jué shèng jìn luán zǐ tuó fēng。
更烦诗手剪春雨,剩与一番风露胸。gèng fán shī shǒu jiǎn chūn yǔ,shèng yǔ yī fān fēng lù xiōng。

嘉游歌

曹勋

紫殿香风暖,珠帘璧月斜。zǐ diàn xiāng fēng nuǎn,zhū lián bì yuè xié。
阁中调宝瑟,门外驻羊车。gé zhōng diào bǎo sè,mén wài zhù yáng chē。

胡笳曲二首

曹勋

江南春草绿,江北未开花。jiāng nán chūn cǎo lǜ,jiāng běi wèi kāi huā。
佳人在何处,迁谪寄长沙。jiā rén zài hé chù,qiān zhé jì zhǎng shā。

胡笳曲二首

曹勋

汉使通沙漠,胡人过渭桥。hàn shǐ tōng shā mò,hú rén guò wèi qiáo。
春风吹客恨,千里去迢迢。chūn fēng chuī kè hèn,qiān lǐ qù tiáo tiáo。

夜夜曲

曹勋

舞衣叠翡翠,海月挂珊瑚。wǔ yī dié fěi cuì,hǎi yuè guà shān hú。
香满流苏幄,相迎问醉无。xiāng mǎn liú sū wò,xiāng yíng wèn zuì wú。

春闺怨

曹勋

着意绣鸳鸯,双双戏小塘。zhe yì xiù yuān yāng,shuāng shuāng xì xiǎo táng。
绣罢无心看,杨花满绣床。xiù bà wú xīn kàn,yáng huā mǎn xiù chuáng。

长信宫中草

曹勋

长信宫中草,年来特地长。zhǎng xìn gōng zhōng cǎo,nián lái tè dì zhǎng。
无人同步辇,门外度斜阳。wú rén tóng bù niǎn,mén wài dù xié yáng。

自君之出矣二首

曹勋

自君之出矣,龙香消宝衣。zì jūn zhī chū yǐ,lóng xiāng xiāo bǎo yī。
思君共明月,千里奉光辉。sī jūn gòng míng yuè,qiān lǐ fèng guāng huī。

王孙游二首

曹勋

红芳开绣户,碧草衬斜阳。hóng fāng kāi xiù hù,bì cǎo chèn xié yáng。
楼上频回首,思君道路长。lóu shàng pín huí shǒu,sī jūn dào lù zhǎng。

王孙游二首

曹勋

夭桃与芳草,艳色明朝阳。yāo táo yǔ fāng cǎo,yàn sè míng cháo yáng。
思君念华旦,贱妾惜容光。sī jūn niàn huá dàn,jiàn qiè xī róng guāng。

天上月

曹勋

皎皎天上月,随人如有情。jiǎo jiǎo tiān shàng yuè,suí rén rú yǒu qíng。
何当背银烛,弃我如绝缨。hé dāng bèi yín zhú,qì wǒ rú jué yīng。