古诗词

题信州吴傅朋郎中游丝书

洪适

上饶氓俗醇且古,千室鸣弦方按堵。shàng ráo máng sú chún qiě gǔ,qiān shì míng xián fāng àn dǔ。
黄堂丈人今循良,河南治平追鼻祖。huáng táng zhàng rén jīn xún liáng,hé nán zhì píng zhuī bí zǔ。
讼棠留景分清阴,炉篆方羊燕寝深。sòng táng liú jǐng fēn qīng yīn,lú zhuàn fāng yáng yàn qǐn shēn。
笑谈了却邦人事,游戏翰墨惟书林。xiào tán le què bāng rén shì,yóu xì hàn mò wéi shū lín。
自从真行易篆隶,草圣书绝驰极挚。zì cóng zhēn xíng yì zhuàn lì,cǎo shèng shū jué chí jí zhì。
游云惊龙初振奇,渴骥怒猊争作势。yóu yún jīng lóng chū zhèn qí,kě jì nù ní zhēng zuò shì。
臣中第一兹谓谁,寥寥典则其几希。chén zhōng dì yī zī wèi shuí,liáo liáo diǎn zé qí jǐ xī。
丈人尺牍妙天下,臧去收拾生光辉。zhàng rén chǐ dú miào tiān xià,zāng qù shōu shí shēng guāng huī。
作古要须从我始,直欲名家自成体。zuò gǔ yào xū cóng wǒ shǐ,zhí yù míng jiā zì chéng tǐ。
手追心摹前无人,一扫尘踪有新意。shǒu zhuī xīn mó qián wú rén,yī sǎo chén zōng yǒu xīn yì。
纵横经纬生胸中,落纸便与游丝同。zòng héng jīng wěi shēng xiōng zhōng,luò zhǐ biàn yǔ yóu sī tóng。
缫瓮茧车飞白雪,织檐蛛网破清风。sāo wèng jiǎn chē fēi bái xuě,zhī yán zhū wǎng pò qīng fēng。
一行一笔相联属,姿态规抚骇凡目。yī xíng yī bǐ xiāng lián shǔ,zī tài guī fǔ hài fán mù。
临池漫劳三十年,千兔从教后人秃。lín chí màn láo sān shí nián,qiān tù cóng jiào hòu rén tū。
旧闻吕向连锦书,百字环写萦发如。jiù wén lǚ xiàng lián jǐn shū,bǎi zì huán xiě yíng fā rú。
惜哉淟汩已无考,盍使北面称台舆。xī zāi tiǎn gǔ yǐ wú kǎo,hé shǐ běi miàn chēng tái yú。
独步不复名相甲,端恨二王无此法。dú bù bù fù míng xiāng jiǎ,duān hèn èr wáng wú cǐ fǎ。
只今四海书同文,使者来求至将押。zhǐ jīn sì hǎi shū tóng wén,shǐ zhě lái qiú zhì jiāng yā。

洪适

洪适(1117~1184)南宋金石学家、诗人、词人。初名造,字温伯,又字景温;入仕后改名适,字景伯;晚年自号盘洲老人,饶州鄱阳(今江西省波阳县)人,洪皓长子,累官至尚书右仆射、同中书门下平章事兼枢密使,封魏国公,卒谥文惠。洪适与弟弟洪遵、洪迈皆以文学负盛名,有“鄱阳英气钟三秀”之称。同时,他在金石学方面造诣颇深,与欧阳修、赵明诚并称为宋代金石三大家。 洪适的作品>>

猜您喜欢

盘洲杂韵上真珠

洪适

细簇盘洲岸,初惊合浦还。xì cù pán zhōu àn,chū jīng hé pǔ hái。
娉婷邀十斛,惜取买青山。pīng tíng yāo shí hú,xī qǔ mǎi qīng shān。

盘洲杂韵上鼓子

洪适

抽蔓类牵牛,含芳伍萱草。chōu màn lèi qiān niú,hán fāng wǔ xuān cǎo。
上上不知休,高柯厌缠绕。shàng shàng bù zhī xiū,gāo kē yàn chán rào。

盘洲杂韵上金钱

洪适

炉炽阴阳炭,金钱满地流。lú chì yīn yáng tàn,jīn qián mǎn dì liú。
何人能点铁,笑觅富民侯。hé rén néng diǎn tiě,xiào mì fù mín hóu。

杂咏下金灯

洪适

灯焰既埋光,幽蕤不露黄。dēng yàn jì mái guāng,yōu ruí bù lù huáng。
阿谁驴唤狗,为我问花王。ā shuí lǘ huàn gǒu,wèi wǒ wèn huā wáng。

杂咏下百结

洪适

体轻难受雨,枝软不禁风。tǐ qīng nán shòu yǔ,zhī ruǎn bù jìn fēng。
全赖结蟠力,能超造化功。quán lài jié pán lì,néng chāo zào huà gōng。

杂咏下后庭花

洪适

月满临春阁,云随张丽华。yuè mǎn lín chūn gé,yún suí zhāng lì huá。
隔江虽度曲,破国不因花。gé jiāng suī dù qū,pò guó bù yīn huā。

杂咏下凌霄

洪适

天借凭依便,云霄若可凌。tiān jiè píng yī biàn,yún xiāo ruò kě líng。
莫教风拔木,却羡水飘萍。mò jiào fēng bá mù,què xiàn shuǐ piāo píng。

杂咏下杜鹃花

洪适

山深啼杜宇,溅血染花心。shān shēn tí dù yǔ,jiàn xuè rǎn huā xīn。
阆苑未归去,不妨留鹤林。láng yuàn wèi guī qù,bù fáng liú hè lín。

杂咏下玉胡蝶

洪适

赞皇褒簇蝶,京洛古来希。zàn huáng bāo cù dié,jīng luò gǔ lái xī。
一阵雄风起,穿林粉翅飞。yī zhèn xióng fēng qǐ,chuān lín fěn chì fēi。

杂咏下苔

洪适

赤憎宾舍满,雅称落花留。chì zēng bīn shě mǎn,yǎ chēng luò huā liú。
纵使金钱好,如何买断秋。zòng shǐ jīn qián hǎo,rú hé mǎi duàn qiū。

杂咏下虞美人草

洪适

尤物钟芳草,虞兮柰若何。yóu wù zhōng fāng cǎo,yú xī nài ruò hé。
动摇缘体弱,非是感悲歌。dòng yáo yuán tǐ ruò,fēi shì gǎn bēi gē。

杂咏下睡足亭

洪适

露重宿妆凝,地偏春睡足。lù zhòng sù zhuāng níng,dì piān chūn shuì zú。
卜夜到横参,却须高举烛。bo yè dào héng cān,què xū gāo jǔ zhú。

杂咏下黄海棠

洪适

汉宫娇半额,雅淡称花仙。hàn gōng jiāo bàn é,yǎ dàn chēng huā xiān。
天与温柔态,妆成取次妍。tiān yǔ wēn róu tài,zhuāng chéng qǔ cì yán。

杂咏下垂丝海棠

洪适

脉脉似崔徽,朝朝长看地。mài mài shì cuī huī,cháo cháo zhǎng kàn dì。
谁能解倒悬,扶起云鬟坠。shuí néng jiě dào xuán,fú qǐ yún huán zhuì。

杂咏下孤松

洪适

昂霄苍鬣五,独立几寒暑。áng xiāo cāng liè wǔ,dú lì jǐ hán shǔ。
不肯在鸡群,自然羞哙伍。bù kěn zài jī qún,zì rán xiū kuài wǔ。