古诗词

题信州吴傅朋郎中游丝书

洪适

上饶氓俗醇且古,千室鸣弦方按堵。shàng ráo máng sú chún qiě gǔ,qiān shì míng xián fāng àn dǔ。
黄堂丈人今循良,河南治平追鼻祖。huáng táng zhàng rén jīn xún liáng,hé nán zhì píng zhuī bí zǔ。
讼棠留景分清阴,炉篆方羊燕寝深。sòng táng liú jǐng fēn qīng yīn,lú zhuàn fāng yáng yàn qǐn shēn。
笑谈了却邦人事,游戏翰墨惟书林。xiào tán le què bāng rén shì,yóu xì hàn mò wéi shū lín。
自从真行易篆隶,草圣书绝驰极挚。zì cóng zhēn xíng yì zhuàn lì,cǎo shèng shū jué chí jí zhì。
游云惊龙初振奇,渴骥怒猊争作势。yóu yún jīng lóng chū zhèn qí,kě jì nù ní zhēng zuò shì。
臣中第一兹谓谁,寥寥典则其几希。chén zhōng dì yī zī wèi shuí,liáo liáo diǎn zé qí jǐ xī。
丈人尺牍妙天下,臧去收拾生光辉。zhàng rén chǐ dú miào tiān xià,zāng qù shōu shí shēng guāng huī。
作古要须从我始,直欲名家自成体。zuò gǔ yào xū cóng wǒ shǐ,zhí yù míng jiā zì chéng tǐ。
手追心摹前无人,一扫尘踪有新意。shǒu zhuī xīn mó qián wú rén,yī sǎo chén zōng yǒu xīn yì。
纵横经纬生胸中,落纸便与游丝同。zòng héng jīng wěi shēng xiōng zhōng,luò zhǐ biàn yǔ yóu sī tóng。
缫瓮茧车飞白雪,织檐蛛网破清风。sāo wèng jiǎn chē fēi bái xuě,zhī yán zhū wǎng pò qīng fēng。
一行一笔相联属,姿态规抚骇凡目。yī xíng yī bǐ xiāng lián shǔ,zī tài guī fǔ hài fán mù。
临池漫劳三十年,千兔从教后人秃。lín chí màn láo sān shí nián,qiān tù cóng jiào hòu rén tū。
旧闻吕向连锦书,百字环写萦发如。jiù wén lǚ xiàng lián jǐn shū,bǎi zì huán xiě yíng fā rú。
惜哉淟汩已无考,盍使北面称台舆。xī zāi tiǎn gǔ yǐ wú kǎo,hé shǐ běi miàn chēng tái yú。
独步不复名相甲,端恨二王无此法。dú bù bù fù míng xiāng jiǎ,duān hèn èr wáng wú cǐ fǎ。
只今四海书同文,使者来求至将押。zhǐ jīn sì hǎi shū tóng wén,shǐ zhě lái qiú zhì jiāng yā。

洪适

洪适(1117~1184)南宋金石学家、诗人、词人。初名造,字温伯,又字景温;入仕后改名适,字景伯;晚年自号盘洲老人,饶州鄱阳(今江西省波阳县)人,洪皓长子,累官至尚书右仆射、同中书门下平章事兼枢密使,封魏国公,卒谥文惠。洪适与弟弟洪遵、洪迈皆以文学负盛名,有“鄱阳英气钟三秀”之称。同时,他在金石学方面造诣颇深,与欧阳修、赵明诚并称为宋代金石三大家。 洪适的作品>>

猜您喜欢

杂咏下昆仑桃

洪适

满树鸠盘茶,曾开胜锦花。mǎn shù jiū pán chá,céng kāi shèng jǐn huā。
夺胎春薄相,刻画搅诗家。duó tāi chūn báo xiāng,kè huà jiǎo shī jiā。

杂咏下朝天李

洪适

长柯浑直上,茂叶不横生。zhǎng kē hún zhí shàng,mào yè bù héng shēng。
缟夜心倾藿,朝天荷美名。gǎo yè xīn qīng huò,cháo tiān hé měi míng。

杂咏下破核李

洪适

苇绡攲鼠穴,翠质临螬井。wěi xiāo qī shǔ xué,cuì zhì lín cáo jǐng。
自破核不钻,通行冠可整。zì pò hé bù zuān,tōng xíng guān kě zhěng。

杂咏下嘉庆子

洪适

雪艳燕脂萼,京都核远来。xuě yàn yàn zhī è,jīng dōu hé yuǎn lái。
游人初识面,不作李花猜。yóu rén chū shí miàn,bù zuò lǐ huā cāi。

杂咏下茧瓮亭

洪适

倚槛课条桑,作茧看成瓮。yǐ kǎn kè tiáo sāng,zuò jiǎn kàn chéng wèng。
我亦效吴蚕,踏破愁清梦。wǒ yì xiào wú cán,tà pò chóu qīng mèng。

杂咏下沃桑陌

洪适

植桑非一日,斩伐良不忍。zhí sāng fēi yī rì,zhǎn fá liáng bù rěn。
亦欲后人知,爱奇仍务本。yì yù hòu rén zhī,ài qí réng wù běn。

杂咏下六枳关

洪适

分付司花女,谁何六枳关。fēn fù sī huā nǚ,shuí hé liù zhǐ guān。
少年轻薄子,驱去勿教还。shǎo nián qīng báo zi,qū qù wù jiào hái。

杂咏下碧鲜里

洪适

劲节旧捎云,新添老大根。jìn jié jiù shāo yún,xīn tiān lǎo dà gēn。
何年居此里,著处长儿孙。hé nián jū cǐ lǐ,zhù chù zhǎng ér sūn。

杂咏下柞林

洪适

柞树何人种,成林不乱行。zhà shù hé rén zhǒng,chéng lín bù luàn xíng。
汉家全盛日,宫殿对长杨。hàn jiā quán shèng rì,gōng diàn duì zhǎng yáng。

杂咏下桃李蹊

洪适

粲烂九张机,交加五杂组。càn làn jiǔ zhāng jī,jiāo jiā wǔ zá zǔ。
蜂蝶胜于人,东来又西去。fēng dié shèng yú rén,dōng lái yòu xī qù。

杂咏下凌风台

洪适

老根呈冷艳,鼎立傲刚风。lǎo gēn chéng lěng yàn,dǐng lì ào gāng fēng。
危坐曾台久,衰颜得酒红。wēi zuò céng tái jiǔ,shuāi yán dé jiǔ hóng。

杂咏下苍鹤

洪适

吭赤羽毛苍,华亭雪羞比。kēng chì yǔ máo cāng,huá tíng xuě xiū bǐ。
昂昂警露仙,翻作辽东豕。áng áng jǐng lù xiān,fān zuò liáo dōng shǐ。

杂咏下驯鹿

洪适

呦呦忘野性,掉尾草中眠。yōu yōu wàng yě xìng,diào wěi cǎo zhōng mián。
寄语射生户,深山空岁年。jì yǔ shè shēng hù,shēn shān kōng suì nián。

杂咏下猿

洪适

掷果心频喜,攀条臂暗通。zhì guǒ xīn pín xǐ,pān tiáo bì àn tōng。
有怀清远峡,云断玉环空。yǒu huái qīng yuǎn xiá,yún duàn yù huán kōng。

杂咏下野绿堂

洪适

缘流排劲草,盈野鞠长芦。yuán liú pái jìn cǎo,yíng yě jū zhǎng lú。
烟树高低见,如开平远图。yān shù gāo dī jiàn,rú kāi píng yuǎn tú。