古诗词

得东南书报乱后东都故居犹存而州北松槚亦无毁者

晁公溯

旄头光垂北风起,胡沙漫漫暗天地。máo tóu guāng chuí běi fēng qǐ,hú shā màn màn àn tiān dì。
翠华清晓巡朔方,咸阳宫殿生荆杞。cuì huá qīng xiǎo xún shuò fāng,xián yáng gōng diàn shēng jīng qǐ。
胡儿解鞍留汉土,凝碧池头日歌舞。hú ér jiě ān liú hàn tǔ,níng bì chí tóu rì gē wǔ。
一朝忽弃洪河南,来归舆图丞相府。yī cháo hū qì hóng hé nán,lái guī yú tú chéng xiāng fǔ。
当初乱离谁料此,南北中分指淮水。dāng chū luàn lí shuí liào cǐ,nán běi zhōng fēn zhǐ huái shuǐ。
天暌地隔十五年,不知中原复何似。tiān kuí dì gé shí wǔ nián,bù zhī zhōng yuán fù hé shì。
至今兵罢关泥开,始有北客中原来。zhì jīn bīng bà guān ní kāi,shǐ yǒu běi kè zhōng yuán lái。
历言王侯故第宅,瓦砾半在高台摧。lì yán wáng hóu gù dì zhái,wǎ lì bàn zài gāo tái cuī。
最怜长杨与宣曲,树木荒凉迷御宿。zuì lián zhǎng yáng yǔ xuān qū,shù mù huāng liáng mí yù sù。
上林苑废花自开,辇路春回草还绿。shàng lín yuàn fèi huā zì kāi,niǎn lù chūn huí cǎo hái lǜ。
宫中千门万户空,兽扉凝尘生网虫。gōng zhōng qiān mén wàn hù kōng,shòu fēi níng chén shēng wǎng chóng。
遗民相对向天泣,耳冷不闻长乐钟。yí mín xiāng duì xiàng tiān qì,ěr lěng bù wén zhǎng lè zhōng。
外城白昼无人行,当道往往狐狸鸣。wài chéng bái zhòu wú rén xíng,dāng dào wǎng wǎng hú lí míng。
天阴日暮闻鬼哭,万家经乱今一存。tiān yīn rì mù wén guǐ kū,wàn jiā jīng luàn jīn yī cún。
呜呼上帝白玉京,繁华扫地令人惊。wū hū shàng dì bái yù jīng,fán huá sǎo dì lìng rén jīng。
此生复识太平象,不及百年终未能。cǐ shēng fù shí tài píng xiàng,bù jí bǎi nián zhōng wèi néng。
世人宁有金石坚,定恐不见全盛年。shì rén níng yǒu jīn shí jiān,dìng kǒng bù jiàn quán shèng nián。
出门恍惚忘南北,故国何在山连天。chū mén huǎng hū wàng nán běi,gù guó hé zài shān lián tiān。
岂意扬雄一区宅,城破萧条尚如昔。qǐ yì yáng xióng yī qū zhái,chéng pò xiāo tiáo shàng rú xī。
闭门风雨长蓬蒿,榱桷多年亦倾侧。bì mén fēng yǔ zhǎng péng hāo,cuī jué duō nián yì qīng cè。
户牖尚带沙场尘,小儿犹学胡笳声。hù yǒu shàng dài shā chǎng chén,xiǎo ér yóu xué hú jiā shēng。
四邻半已易新主,存者无复当时人。sì lín bàn yǐ yì xīn zhǔ,cún zhě wú fù dāng shí rén。
城北凄凉九原路,往往停车不忍去。chéng běi qī liáng jiǔ yuán lù,wǎng wǎng tíng chē bù rěn qù。
幸无樵牧犯松柏,那有鲜卑护置墓。xìng wú qiáo mù fàn sōng bǎi,nà yǒu xiān bēi hù zhì mù。
春风冢木生苍烟,北望拜泣还欣然。chūn fēng zhǒng mù shēng cāng yān,běi wàng bài qì hái xīn rán。
向来艰难谁得免,独我获此真天怜。xiàng lái jiān nán shuí dé miǎn,dú wǒ huò cǐ zhēn tiān lián。
君不见开成相国玉杯第,甘露变兴巢亦毁。jūn bù jiàn kāi chéng xiāng guó yù bēi dì,gān lù biàn xīng cháo yì huǐ。
又不见骊山筑坟葬祖龙,牧儿盗入焚其中。yòu bù jiàn lí shān zhù fén zàng zǔ lóng,mù ér dào rù fén qí zhōng。
儒生虑远无后忧,生居敝庐死山丘。rú shēng lǜ yuǎn wú hòu yōu,shēng jū bì lú sǐ shān qiū。
五世相传盖有道,中无所欲人何求。wǔ shì xiāng chuán gài yǒu dào,zhōng wú suǒ yù rén hé qiú。
迩来天涯倦为客,角巾行卜东归日。ěr lái tiān yá juàn wèi kè,jiǎo jīn xíng bo dōng guī rì。
里中耆旧今已无,忍听邻人更吹笛。lǐ zhōng qí jiù jīn yǐ wú,rěn tīng lín rén gèng chuī dí。

晁公溯

宋济州巨野人,字子西。晁公武弟。高宗绍兴八年进士。以文章闻名于时。官至朝奉大夫。有《嵩山居士集》。 晁公溯的作品>>

猜您喜欢

别郭安道卢能甫

晁公溯

客路悲秋落木边,江流滚滚尚连天。kè lù bēi qiū luò mù biān,jiāng liú gǔn gǔn shàng lián tiān。
病来懒著登山屐,归去聊乘下濑船。bìng lái lǎn zhù dēng shān jī,guī qù liáo chéng xià lài chuán。
回首关河嗟去国,伤心风雨送残年。huí shǒu guān hé jiē qù guó,shāng xīn fēng yǔ sòng cán nián。
相逢又作匆匆别,拟续阳关第二篇。xiāng féng yòu zuò cōng cōng bié,nǐ xù yáng guān dì èr piān。

四月一日舟中

晁公溯

渺渺无风浪自平,顺流乘晓放舟行。miǎo miǎo wú fēng làng zì píng,shùn liú chéng xiǎo fàng zhōu xíng。
汀蘋不与春同老,池草能随梦复生。tīng píng bù yǔ chūn tóng lǎo,chí cǎo néng suí mèng fù shēng。
山色向人元不改,年华转景未须惊。shān sè xiàng rén yuán bù gǎi,nián huá zhuǎn jǐng wèi xū jīng。
故人相会无多日,有酒何妨为我倾。gù rén xiāng huì wú duō rì,yǒu jiǔ hé fáng wèi wǒ qīng。

九日

晁公溯

霜林木叶未全红,疏雨萧萧不满空。shuāng lín mù yè wèi quán hóng,shū yǔ xiāo xiāo bù mǎn kōng。
万里黄花欺病眼,十年乌帽怯秋风。wàn lǐ huáng huā qī bìng yǎn,shí nián wū mào qiè qiū fēng。
可怜望远身能健,愈觉追欢岁不同。kě lián wàng yuǎn shēn néng jiàn,yù jué zhuī huān suì bù tóng。
便欲题诗问乡国,不堪回首失飞鸿。biàn yù tí shī wèn xiāng guó,bù kān huí shǒu shī fēi hóng。

答鲜于晋伯再用游卧龙山诗韵见赠之什

晁公溯

康成名已满山东,复见谈经郑小同。kāng chéng míng yǐ mǎn shān dōng,fù jiàn tán jīng zhèng xiǎo tóng。
卧病向来嗟髀减,诵诗多谢愈头风。wò bìng xiàng lái jiē bì jiǎn,sòng shī duō xiè yù tóu fēng。
休随宾客游梁苑,合有文章动汉宫。xiū suí bīn kè yóu liáng yuàn,hé yǒu wén zhāng dòng hàn gōng。
如我空疏已何用,一生丘壑坐奇穷。rú wǒ kōng shū yǐ hé yòng,yī shēng qiū hè zuò qí qióng。

恭州教授宋师民有诗次韵

晁公溯

但闻两庑读书声,学馆无尘地更清。dàn wén liǎng wǔ dú shū shēng,xué guǎn wú chén dì gèng qīng。
岁久缁林皆木拱,春来泮水有芹生。suì jiǔ zī lín jiē mù gǒng,chūn lái pàn shuǐ yǒu qín shēng。
剩令龙虎登高第,再赋凫鹥美太平。shèng lìng lóng hǔ dēng gāo dì,zài fù fú yī měi tài píng。
我老循行才不称,愧君刻画与虚名。wǒ lǎo xún xíng cái bù chēng,kuì jūn kè huà yǔ xū míng。

闻伯初兄从周宣谕往两京

晁公溯

闻道西从使者车,殷勤问讯武侯庐。wén dào xī cóng shǐ zhě chē,yīn qín wèn xùn wǔ hóu lú。
卧牛已去多新冢,化鹤重来失旧居。wò niú yǐ qù duō xīn zhǒng,huà hè zhòng lái shī jiù jū。
草木久荒门外径,尘埃应化壁中书。cǎo mù jiǔ huāng mén wài jìng,chén āi yīng huà bì zhōng shū。
遥知流落归无处,未免悲歌问孟诸。yáo zhī liú luò guī wú chù,wèi miǎn bēi gē wèn mèng zhū。

中岩十八咏慈姥岩

晁公溯

栖岩既下集,宾天复上征。qī yán jì xià jí,bīn tiān fù shàng zhēng。
八子似荀氏,中当有慈明。bā zi shì xún shì,zhōng dāng yǒu cí míng。

中岩十八咏慈姥岩

晁公溯

释迦行中国,设教周孔同。shì jiā xíng zhōng guó,shè jiào zhōu kǒng tóng。
吾知诸子弟,不殊阙里中。wú zhī zhū zi dì,bù shū quē lǐ zhōng。

中岩十八咏慈姥岩

晁公溯

潭水清见底,老僧来唤鱼。tán shuǐ qīng jiàn dǐ,lǎo sēng lái huàn yú。
与渠同法食,持钵施斋馀。yǔ qú tóng fǎ shí,chí bō shī zhāi yú。

中岩十八咏慈姥岩

晁公溯

谁将巾瓶来,置此几席间。shuí jiāng jīn píng lái,zhì cǐ jǐ xí jiān。
不可唤木?,试往问沩山。bù kě huàn mù tú,shì wǎng wèn wéi shān。

中岩十八咏慈姥岩

晁公溯

山灵亦自喜,尊者乃吾师。shān líng yì zì xǐ,zūn zhě nǎi wú shī。
得与鹫岭并,不作虎头痴。dé yǔ jiù lǐng bìng,bù zuò hǔ tóu chī。

中岩十八咏慈姥岩

晁公溯

飞廉日扫除,预知尊者过。fēi lián rì sǎo chú,yù zhī zūn zhě guò。
不令有尘垢,污此石盘陀。bù lìng yǒu chén gòu,wū cǐ shí pán tuó。

中岩十八咏慈姥岩

晁公溯

有风地鸣籁,无风石抱云。yǒu fēng dì míng lài,wú fēng shí bào yún。
上人如宴坐,不可堕声闻。shàng rén rú yàn zuò,bù kě duò shēng wén。

中岩十八咏慈姥岩

晁公溯

溅沫响空谷,分流清法筵。jiàn mò xiǎng kōng gǔ,fēn liú qīng fǎ yán。
元因卓锡地,今为洗钵泉。yuán yīn zhuó xī dì,jīn wèi xǐ bō quán。

中岩十八咏慈姥岩

晁公溯

偶来俯沧波,遥见生白蘋。ǒu lái fǔ cāng bō,yáo jiàn shēng bái píng。
望望不得上,笑彼涉江人。wàng wàng bù dé shàng,xiào bǐ shè jiāng rén。