古诗词

得东南书报乱后东都故居犹存而州北松槚亦无毁者

晁公溯

旄头光垂北风起,胡沙漫漫暗天地。máo tóu guāng chuí běi fēng qǐ,hú shā màn màn àn tiān dì。
翠华清晓巡朔方,咸阳宫殿生荆杞。cuì huá qīng xiǎo xún shuò fāng,xián yáng gōng diàn shēng jīng qǐ。
胡儿解鞍留汉土,凝碧池头日歌舞。hú ér jiě ān liú hàn tǔ,níng bì chí tóu rì gē wǔ。
一朝忽弃洪河南,来归舆图丞相府。yī cháo hū qì hóng hé nán,lái guī yú tú chéng xiāng fǔ。
当初乱离谁料此,南北中分指淮水。dāng chū luàn lí shuí liào cǐ,nán běi zhōng fēn zhǐ huái shuǐ。
天暌地隔十五年,不知中原复何似。tiān kuí dì gé shí wǔ nián,bù zhī zhōng yuán fù hé shì。
至今兵罢关泥开,始有北客中原来。zhì jīn bīng bà guān ní kāi,shǐ yǒu běi kè zhōng yuán lái。
历言王侯故第宅,瓦砾半在高台摧。lì yán wáng hóu gù dì zhái,wǎ lì bàn zài gāo tái cuī。
最怜长杨与宣曲,树木荒凉迷御宿。zuì lián zhǎng yáng yǔ xuān qū,shù mù huāng liáng mí yù sù。
上林苑废花自开,辇路春回草还绿。shàng lín yuàn fèi huā zì kāi,niǎn lù chūn huí cǎo hái lǜ。
宫中千门万户空,兽扉凝尘生网虫。gōng zhōng qiān mén wàn hù kōng,shòu fēi níng chén shēng wǎng chóng。
遗民相对向天泣,耳冷不闻长乐钟。yí mín xiāng duì xiàng tiān qì,ěr lěng bù wén zhǎng lè zhōng。
外城白昼无人行,当道往往狐狸鸣。wài chéng bái zhòu wú rén xíng,dāng dào wǎng wǎng hú lí míng。
天阴日暮闻鬼哭,万家经乱今一存。tiān yīn rì mù wén guǐ kū,wàn jiā jīng luàn jīn yī cún。
呜呼上帝白玉京,繁华扫地令人惊。wū hū shàng dì bái yù jīng,fán huá sǎo dì lìng rén jīng。
此生复识太平象,不及百年终未能。cǐ shēng fù shí tài píng xiàng,bù jí bǎi nián zhōng wèi néng。
世人宁有金石坚,定恐不见全盛年。shì rén níng yǒu jīn shí jiān,dìng kǒng bù jiàn quán shèng nián。
出门恍惚忘南北,故国何在山连天。chū mén huǎng hū wàng nán běi,gù guó hé zài shān lián tiān。
岂意扬雄一区宅,城破萧条尚如昔。qǐ yì yáng xióng yī qū zhái,chéng pò xiāo tiáo shàng rú xī。
闭门风雨长蓬蒿,榱桷多年亦倾侧。bì mén fēng yǔ zhǎng péng hāo,cuī jué duō nián yì qīng cè。
户牖尚带沙场尘,小儿犹学胡笳声。hù yǒu shàng dài shā chǎng chén,xiǎo ér yóu xué hú jiā shēng。
四邻半已易新主,存者无复当时人。sì lín bàn yǐ yì xīn zhǔ,cún zhě wú fù dāng shí rén。
城北凄凉九原路,往往停车不忍去。chéng běi qī liáng jiǔ yuán lù,wǎng wǎng tíng chē bù rěn qù。
幸无樵牧犯松柏,那有鲜卑护置墓。xìng wú qiáo mù fàn sōng bǎi,nà yǒu xiān bēi hù zhì mù。
春风冢木生苍烟,北望拜泣还欣然。chūn fēng zhǒng mù shēng cāng yān,běi wàng bài qì hái xīn rán。
向来艰难谁得免,独我获此真天怜。xiàng lái jiān nán shuí dé miǎn,dú wǒ huò cǐ zhēn tiān lián。
君不见开成相国玉杯第,甘露变兴巢亦毁。jūn bù jiàn kāi chéng xiāng guó yù bēi dì,gān lù biàn xīng cháo yì huǐ。
又不见骊山筑坟葬祖龙,牧儿盗入焚其中。yòu bù jiàn lí shān zhù fén zàng zǔ lóng,mù ér dào rù fén qí zhōng。
儒生虑远无后忧,生居敝庐死山丘。rú shēng lǜ yuǎn wú hòu yōu,shēng jū bì lú sǐ shān qiū。
五世相传盖有道,中无所欲人何求。wǔ shì xiāng chuán gài yǒu dào,zhōng wú suǒ yù rén hé qiú。
迩来天涯倦为客,角巾行卜东归日。ěr lái tiān yá juàn wèi kè,jiǎo jīn xíng bo dōng guī rì。
里中耆旧今已无,忍听邻人更吹笛。lǐ zhōng qí jiù jīn yǐ wú,rěn tīng lín rén gèng chuī dí。

晁公溯

宋济州巨野人,字子西。晁公武弟。高宗绍兴八年进士。以文章闻名于时。官至朝奉大夫。有《嵩山居士集》。 晁公溯的作品>>

猜您喜欢

为邦

晁公溯

壤画东西剑,川分上下江。rǎng huà dōng xī jiàn,chuān fēn shàng xià jiāng。
论才难塞职,逐食强为邦。lùn cái nán sāi zhí,zhú shí qiáng wèi bāng。
晓起雨南亩,晚来风北窗。xiǎo qǐ yǔ nán mǔ,wǎn lái fēng běi chuāng。
幽怀得陶写,赖有酒盈缸。yōu huái dé táo xiě,lài yǒu jiǔ yíng gāng。

樊口

晁公溯

林乌晴自语,水鹤暮知还。lín wū qíng zì yǔ,shuǐ hè mù zhī hái。
故国浮云外,寒溪积雪间。gù guó fú yún wài,hán xī jī xuě jiān。
东行临赤岸,北望阻青关。dōng xíng lín chì àn,běi wàng zǔ qīng guān。
石上洼尊在,吾将酌次山。shí shàng wā zūn zài,wú jiāng zhuó cì shān。

上都

晁公溯

晚岁辞荒塞,青春赴上都。wǎn suì cí huāng sāi,qīng chūn fù shàng dōu。
望云君日近,犯斗客星孤。wàng yún jūn rì jìn,fàn dòu kè xīng gū。
献纳看多士,衰迟失壮图。xiàn nà kàn duō shì,shuāi chí shī zhuàng tú。
功名吾已懒,归拟著潜夫。gōng míng wú yǐ lǎn,guī nǐ zhù qián fū。

春晚

晁公溯

苔色侵阶上,晴光度隙来。tái sè qīn jiē shàng,qíng guāng dù xì lái。
庭花随鸟下,池藻逐鱼开。tíng huā suí niǎo xià,chí zǎo zhú yú kāi。
旧国悲铜雀,新诗拟玉台。jiù guó bēi tóng què,xīn shī nǐ yù tái。
一春常道路,归即送春回。yī chūn cháng dào lù,guī jí sòng chūn huí。

春晚

晁公溯

野树交新叶,春江上晚潮。yě shù jiāo xīn yè,chūn jiāng shàng wǎn cháo。
花泥粘落蕊,麦陇散疏苗。huā ní zhān luò ruǐ,mài lǒng sàn shū miáo。
轻籁因风发,游尘着雨消。qīng lài yīn fēng fā,yóu chén zhe yǔ xiāo。
遥怜小山桂,久负楚辞招。yáo lián xiǎo shān guì,jiǔ fù chǔ cí zhāo。

小筑

晁公溯

小筑何年隐,巾车得再临。xiǎo zhù hé nián yǐn,jīn chē dé zài lín。
竹阴覆地薄,树影入池深。zhú yīn fù dì báo,shù yǐng rù chí shēn。
云日清晖动,山林暮景侵。yún rì qīng huī dòng,shān lín mù jǐng qīn。
南枝栖未稳,接翅有来禽。nán zhī qī wèi wěn,jiē chì yǒu lái qín。

秋阴

晁公溯

出林云未断,入坐雨初沾。chū lín yún wèi duàn,rù zuò yǔ chū zhān。
急点鸣高瓦,寒声泻坏檐。jí diǎn míng gāo wǎ,hán shēng xiè huài yán。
悬墙闲玉麈,散帙乱牙签。xuán qiáng xián yù zhǔ,sàn zhì luàn yá qiān。
谁道幽居胜,吾今吏隐兼。shuí dào yōu jū shèng,wú jīn lì yǐn jiān。

雨罢风大作

晁公溯

燕寝真宜雨,卧闻风有声。yàn qǐn zhēn yí yǔ,wò wén fēng yǒu shēng。
莫惊无碍睡,宁为不平鸣。mò jīng wú ài shuì,níng wèi bù píng míng。
折笋低行蚁,飞梅暗打莺。zhé sǔn dī xíng yǐ,fēi méi àn dǎ yīng。
最怜两岐麦,攲倒乱纵横。zuì lián liǎng qí mài,qī dào luàn zòng héng。

江上

晁公溯

岸冷霜排草,川明月上梅。àn lěng shuāng pái cǎo,chuān míng yuè shàng méi。
清游诚可爱,深夜孰能来。qīng yóu chéng kě ài,shēn yè shú néng lái。
不作寻山去,难成访剡回。bù zuò xún shān qù,nán chéng fǎng shàn huí。
此生惭野老,过往只田莱。cǐ shēng cán yě lǎo,guò wǎng zhǐ tián lái。

白日

晁公溯

白日寒无色,黄流涨未平。bái rì hán wú sè,huáng liú zhǎng wèi píng。
云低催夕暝,江浊污秋清。yún dī cuī xī míng,jiāng zhuó wū qiū qīng。
尚觉物多累,敢期诗有声。shàng jué wù duō lèi,gǎn qī shī yǒu shēng。
穷愁今至骨,书或似虞卿。qióng chóu jīn zhì gǔ,shū huò shì yú qīng。

王才谅归自临安备道群从内集之乐感而有作

晁公溯

岂料高阳里,于今复旧游。qǐ liào gāo yáng lǐ,yú jīn fù jiù yóu。
风尘两地隔,江海一身留。fēng chén liǎng dì gé,jiāng hǎi yī shēn liú。
梦断乌衣夜,魂伤白帝秋。mèng duàn wū yī yè,hún shāng bái dì qiū。
临平江上柳,早晚系归舟。lín píng jiāng shàng liǔ,zǎo wǎn xì guī zhōu。

病中

晁公溯

官冷经过少,门寒亦懒开。guān lěng jīng guò shǎo,mén hán yì lǎn kāi。
雨馀苔及榻,病起研生埃。yǔ yú tái jí tà,bìng qǐ yán shēng āi。
客泪随猿落,家书想雁来。kè lèi suí yuán luò,jiā shū xiǎng yàn lái。
似闻溪上柳,一一报春回。shì wén xī shàng liǔ,yī yī bào chūn huí。

层楼

晁公溯

独立层楼上,遥看众壑中。dú lì céng lóu shàng,yáo kàn zhòng hè zhōng。
山头冠落日,谷口吸长风。shān tóu guān luò rì,gǔ kǒu xī zhǎng fēng。
云雾吴天接,江湖蜀柁通。yún wù wú tiān jiē,jiāng hú shǔ duò tōng。
只今洞庭岸,白浪没青枫。zhǐ jīn dòng tíng àn,bái làng méi qīng fēng。

去八月同张文饶考试始遂言集执经问道至今不敢忘因成二诗

晁公溯

属者俱被命,敕书黄札光。shǔ zhě jù bèi mìng,chì shū huáng zhá guāng。
同将舜权量,与较蜀文章。tóng jiāng shùn quán liàng,yǔ jiào shǔ wén zhāng。
投分虽已晚,传经何可忘。tóu fēn suī yǐ wǎn,chuán jīng hé kě wàng。
对床风雨地,长记此升堂。duì chuáng fēng yǔ dì,zhǎng jì cǐ shēng táng。

去八月同张文饶考试始遂言集执经问道至今不敢忘因成二诗

晁公溯

通变莫如易,韦编存至今。tōng biàn mò rú yì,wéi biān cún zhì jīn。
如传仲尼手,尽见伏羲心。rú chuán zhòng ní shǒu,jǐn jiàn fú xī xīn。
此去被清问,岂惟蒙赏音。cǐ qù bèi qīng wèn,qǐ wéi méng shǎng yīn。
要通天下志,观象得惟深。yào tōng tiān xià zhì,guān xiàng dé wéi shēn。