古诗词

秋娘曲京师菊部杜云红善秦声奏技中和园为怨众所排转徙塞外予独因之有漂泊之感为作此曲

黄节

九城歌管呕哑喧,一月不踏中和园。jiǔ chéng gē guǎn ǒu yǎ xuān,yī yuè bù tà zhōng hé yuán。
秋娘妙曲众弗贵,世间美恶宁足论。qiū niáng miào qū zhòng fú guì,shì jiān měi è níng zú lùn。
春宵深雪对桦烛,沉吟为作秋娘曲。chūn xiāo shēn xuě duì huà zhú,chén yín wèi zuò qiū niáng qū。
信是无聊亦有涯,漫引秋思入弦轴。xìn shì wú liáo yì yǒu yá,màn yǐn qiū sī rù xián zhóu。
浣花有女出津沽,垂髫出上红氍毹。huàn huā yǒu nǚ chū jīn gū,chuí tiáo chū shàng hóng qú shū。
向人妮妮儿女语,清于调舌黄莺雏。xiàng rén nī nī ér nǚ yǔ,qīng yú diào shé huáng yīng chú。
四岁能歌弱能舞,穆曹为师幼孤苦。sì suì néng gē ruò néng wǔ,mù cáo wèi shī yòu gū kǔ。
学成肯向泣春风,自有惊人人未许。xué chéng kěn xiàng qì chūn fēng,zì yǒu jīng rén rén wèi xǔ。
转徙张垣复上京,渐令燕赵闻其名。zhuǎn xǐ zhāng yuán fù shàng jīng,jiàn lìng yàn zhào wén qí míng。
时流为纂云红集,翻作梨园断肠声。shí liú wèi zuǎn yún hóng jí,fān zuò lí yuán duàn cháng shēng。
秦声直继陇西沉,已使龟年泪沾颔。qín shēng zhí jì lǒng xī chén,yǐ shǐ guī nián lèi zhān hàn。
掩抑初如猿狖鸣,倏若微风动葭菼。yǎn yì chū rú yuán yòu míng,shū ruò wēi fēng dòng jiā tǎn。
本来秦声恶激刺,转折抑扬易伤气。běn lái qín shēng è jī cì,zhuǎn zhé yì yáng yì shāng qì。
敛气四弦断复连,浮云柳絮随天地。liǎn qì sì xián duàn fù lián,fú yún liǔ xù suí tiān dì。
当其抗歌方上场,喧啾百鸟孤凤凰。dāng qí kàng gē fāng shàng chǎng,xuān jiū bǎi niǎo gū fèng huáng。
座中有客辄三叹,念奴能勿愁诸郎。zuò zhōng yǒu kè zhé sān tàn,niàn nú néng wù chóu zhū láng。
绝技谁知天果吝,朝月欢娱暗生叹。jué jì shuí zhī tiān guǒ lìn,cháo yuè huān yú àn shēng tàn。
回头不采山上蘼,遂至人间有恩怨。huí tóu bù cǎi shān shàng mí,suì zhì rén jiān yǒu ēn yuàn。
蛾眉谣诼渐纷纭,昔日丝桐今日焚。é méi yáo zhuó jiàn fēn yún,xī rì sī tóng jīn rì fén。
四筵顾曲谁相藉,夜半巾车去五云。sì yán gù qū shuí xiāng jí,yè bàn jīn chē qù wǔ yún。
是时寒柝摧残腊,旧苑沉沉马馺馺。shì shí hán tuò cuī cán là,jiù yuàn chén chén mǎ sà sà。
一客听歌犯雪行,蜡尽弦僵重呜唈。yī kè tīng gē fàn xuě xíng,là jǐn xián jiāng zhòng wū yì。
我来宣南垂五年,看花日日相流连。wǒ lái xuān nán chuí wǔ nián,kàn huā rì rì xiāng liú lián。
自从南归送诸大,独行不到寒葭前。zì cóng nán guī sòng zhū dà,dú xíng bù dào hán jiā qián。
剩与歌扬日再过,坐使景光疾如驮。shèng yǔ gē yáng rì zài guò,zuò shǐ jǐng guāng jí rú tuó。
今朝忽动羁旅心,谓善歌者无知音。jīn cháo hū dòng jī lǚ xīn,wèi shàn gē zhě wú zhī yīn。
秋娘如此亦飘泊,城南春树将成阴。qiū niáng rú cǐ yì piāo pō,chéng nán chūn shù jiāng chéng yīn。
猜您喜欢

临江留别秋枚

黄节

欲留无谓去犹迟,此会行将一再期。yù liú wú wèi qù yóu chí,cǐ huì xíng jiāng yī zài qī。
共惜徐陈虚并世,未应华管异他时。gòng xī xú chén xū bìng shì,wèi yīng huá guǎn yì tā shí。
壮能淡泊吾谁与,秋正萧条别更悲。zhuàng néng dàn pō wú shuí yǔ,qiū zhèng xiāo tiáo bié gèng bēi。
不是故人肠断处,沧江啼雁复何为。bù shì gù rén cháng duàn chù,cāng jiāng tí yàn fù hé wèi。

春晚典衣购书数十部

黄节

典衣原为买书贫,生事初怜渐苦辛。diǎn yī yuán wèi mǎi shū pín,shēng shì chū lián jiàn kǔ xīn。
载籍独寻还此日,典型虽在已无人。zài jí dú xún hái cǐ rì,diǎn xíng suī zài yǐ wú rén。
灯前着影添千卷,海堧回寒过一春。dēng qián zhe yǐng tiān qiān juǎn,hǎi ruán huí hán guò yī chūn。
已换葛裘吾自计,十年键户敢因循。yǐ huàn gé qiú wú zì jì,shí nián jiàn hù gǎn yīn xún。

为黄诏平题绣角笺

黄节

本是临安劫后灰,断笺何意更新裁。běn shì lín ān jié hòu huī,duàn jiān hé yì gèng xīn cái。
百年人物全非旧,一纸沧桑已再来。bǎi nián rén wù quán fēi jiù,yī zhǐ cāng sāng yǐ zài lái。
往事丛残争入眼,水窗明瑟共衔杯。wǎng shì cóng cán zhēng rù yǎn,shuǐ chuāng míng sè gòng xián bēi。
为君题句非缘物,侧理乌阑岂是才。wèi jūn tí jù fēi yuán wù,cè lǐ wū lán qǐ shì cái。

曼殊自日本寄画,作风絮美人,题为“调筝人绘”,命之曰“春愁”,赋此答之

黄节

东海遗书久未裁,殷勤缄札几回开。dōng hǎi yí shū jiǔ wèi cái,yīn qín jiān zhá jǐ huí kāi。
三年为别兼春暮,一纸将愁与画来。sān nián wèi bié jiān chūn mù,yī zhǐ jiāng chóu yǔ huà lái。
入世蛾眉宜众妒,向人风絮有沉哀。rù shì é méi yí zhòng dù,xiàng rén fēng xù yǒu chén āi。
怜君未解幽忧疾,讵为调筝又怨猜。lián jūn wèi jiě yōu yōu jí,jù wèi diào zhēng yòu yuàn cāi。

中秋步月用丁未海上韵

黄节

又将佳节付闲身,独溯城南迤海滨。yòu jiāng jiā jié fù xián shēn,dú sù chéng nán yí hǎi bīn。
万态争看初上月,千秋强忆此宵人。wàn tài zhēng kàn chū shàng yuè,qiān qiū qiáng yì cǐ xiāo rén。
故乡饼果围儿女,短屋灯旗接比邻。gù xiāng bǐng guǒ wéi ér nǚ,duǎn wū dēng qí jiē bǐ lín。
三载客游吾亦倦,渐愁双鬓有霜新。sān zài kè yóu wú yì juàn,jiàn chóu shuāng bìn yǒu shuāng xīn。

自题蒹葭图寄黄宾虹索画

黄节

愁入蒹葭不可寻,闭门谁识溯洄深。chóu rù jiān jiā bù kě xún,bì mén shuí shí sù huí shēn。
江湖一往成回首,风露当前独敛襟。jiāng hú yī wǎng chéng huí shǒu,fēng lù dāng qián dú liǎn jīn。
遗世尚多今日意,怀人空有百年心。yí shì shàng duō jīn rì yì,huái rén kōng yǒu bǎi nián xīn。
凭君为写伤秋句,应与鸣条和独吟。píng jūn wèi xiě shāng qiū jù,yīng yǔ míng tiáo hé dú yín。

题蔡哲夫新得汉六花铜镜拓本

黄节

恨煞蛾眉眼底波,残铜犹得一摩挲。hèn shā é méi yǎn dǐ bō,cán tóng yóu dé yī mó sā。
秋来憔悴知谁见,醉后低徊奈汝何。qiū lái qiáo cuì zhī shuí jiàn,zuì hòu dī huái nài rǔ hé。
顽质尚供当世惜,幽光曾閟古人多。wán zhì shàng gōng dāng shì xī,yōu guāng céng bì gǔ rén duō。
寄言汉镜台中客,莫为新妆更洗磨。jì yán hàn jìng tái zhōng kè,mò wèi xīn zhuāng gèng xǐ mó。

九日同春坡道人登高

黄节

本欲登高避市尘,不知山上有行人。běn yù dēng gāo bì shì chén,bù zhī shān shàng yǒu xíng rén。
千峰落木天为远,万物逢秋气尽辛。qiān fēng luò mù tiān wèi yuǎn,wàn wù féng qiū qì jǐn xīn。
篱菊未开今日雨,霜林争似晚来春。lí jú wèi kāi jīn rì yǔ,shuāng lín zhēng shì wǎn lái chūn。
道人自会当前意,不为重阳一怆神。dào rén zì huì dāng qián yì,bù wèi zhòng yáng yī chuàng shén。

十月十一夜月中有怀曼殊

黄节

四载离悰感索居,忆君南渡又年馀。sì zài lí cóng gǎn suǒ jū,yì jūn nán dù yòu nián yú。
未违踪迹人间世,稍慰平安海外书。wèi wéi zōng jì rén jiān shì,shāo wèi píng ān hǎi wài shū。
向晚梅花才数点,当头明月满前除。xiàng wǎn méi huā cái shù diǎn,dāng tóu míng yuè mǎn qián chú。
绝胜风景怀人地,回首江楼却不如。jué shèng fēng jǐng huái rén dì,huí shǒu jiāng lóu què bù rú。

寒夜读白石道人集题后

黄节

布衣同有后山才,只汝高吟未至哀。bù yī tóng yǒu hòu shān cái,zhǐ rǔ gāo yín wèi zhì āi。
谢朓诗传清似水,樊南心与烛成灰。xiè tiǎo shī chuán qīng shì shuǐ,fán nán xīn yǔ zhú chéng huī。
每从闲处深思得,讵向前人强学来。měi cóng xián chù shēn sī dé,jù xiàng qián rén qiáng xué lái。
今日江西说宗派,嗟卑愁老恐非材。jīn rì jiāng xī shuō zōng pài,jiē bēi chóu lǎo kǒng fēi cái。

十二月十七日,偕崔劭南、任子贞,出东郊过息鞭亭小饮

黄节

残年郊外少游人,独爱梅花水石滨。cán nián jiāo wài shǎo yóu rén,dú ài méi huā shuǐ shí bīn。
薄酒却寒成一醉,积阴为雨计兼旬。báo jiǔ què hán chéng yī zuì,jī yīn wèi yǔ jì jiān xún。
生涯举国愁穷腊,风物漫山得早春。shēng yá jǔ guó chóu qióng là,fēng wù màn shān dé zǎo chūn。
只有吾徒消领尽,寂寥天地似今晨。zhǐ yǒu wú tú xiāo lǐng jǐn,jì liáo tiān dì shì jīn chén。

元宵观剧作

黄节

曼衍鱼龙过此宵,静观缩手讵无聊。màn yǎn yú lóng guò cǐ xiāo,jìng guān suō shǒu jù wú liáo。
春寒被酒难成醉,乐事逢辰直甚嚣。chūn hán bèi jiǔ nán chéng zuì,lè shì féng chén zhí shén xiāo。
瞑想黄农终竟没,坐闻琴瑟再三调。míng xiǎng huáng nóng zhōng jìng méi,zuò wén qín sè zài sān diào。
看渠长夜漫漫里,倘是喧腾胜寂寥。kàn qú zhǎng yè màn màn lǐ,tǎng shì xuān téng shèng jì liáo。

南园诗社重开呈梁节庵先生

黄节

盛时台笠却难忘,一赋都人已足伤。shèng shí tái lì què nán wàng,yī fù dōu rén yǐ zú shāng。
高会及来随老辈,雅歌还得共斯堂。gāo huì jí lái suí lǎo bèi,yǎ gē hái dé gòng sī táng。
兴微国俗诗将废,俯仰前尘地亦苍。xīng wēi guó sú shī jiāng fèi,fǔ yǎng qián chén dì yì cāng。
独使南园不寥落,参天林木起朝阳。dú shǐ nán yuán bù liáo luò,cān tiān lín mù qǐ cháo yáng。

题黄叶楼报刘三为予题蒹葭图之作

黄节

寂寂寒鸦欲暝天,就中人物定谁贤。jì jì hán yā yù míng tiān,jiù zhōng rén wù dìng shuí xián。
缤纷落木行俱尽,憔悴残秋强自妍。bīn fēn luò mù xíng jù jǐn,qiáo cuì cán qiū qiáng zì yán。
一叶枯荣视天下,满楼风雨忆江边。yī yè kū róng shì tiān xià,mǎn lóu fēng yǔ yì jiāng biān。
吟诗且遣平生志,两地披图共惘然。yín shī qiě qiǎn píng shēng zhì,liǎng dì pī tú gòng wǎng rán。

晚过东园独饮月上乃归

黄节

为爱池亭我独来,且留一饮寄徘徊。wèi ài chí tíng wǒ dú lái,qiě liú yī yǐn jì pái huái。
古人渐远寻芳草,明月相看落酒杯。gǔ rén jiàn yuǎn xún fāng cǎo,míng yuè xiāng kàn luò jiǔ bēi。
众醉梦腾喧聒去,孤怀诗借啸歌回。zhòng zuì mèng téng xuān guā qù,gū huái shī jiè xiào gē huí。
残荷欲尽秋花晚,迢递西风日日催。cán hé yù jǐn qiū huā wǎn,tiáo dì xī fēng rì rì cuī。