古诗词

秋娘曲京师菊部杜云红善秦声奏技中和园为怨众所排转徙塞外予独因之有漂泊之感为作此曲

黄节

九城歌管呕哑喧,一月不踏中和园。jiǔ chéng gē guǎn ǒu yǎ xuān,yī yuè bù tà zhōng hé yuán。
秋娘妙曲众弗贵,世间美恶宁足论。qiū niáng miào qū zhòng fú guì,shì jiān měi è níng zú lùn。
春宵深雪对桦烛,沉吟为作秋娘曲。chūn xiāo shēn xuě duì huà zhú,chén yín wèi zuò qiū niáng qū。
信是无聊亦有涯,漫引秋思入弦轴。xìn shì wú liáo yì yǒu yá,màn yǐn qiū sī rù xián zhóu。
浣花有女出津沽,垂髫出上红氍毹。huàn huā yǒu nǚ chū jīn gū,chuí tiáo chū shàng hóng qú shū。
向人妮妮儿女语,清于调舌黄莺雏。xiàng rén nī nī ér nǚ yǔ,qīng yú diào shé huáng yīng chú。
四岁能歌弱能舞,穆曹为师幼孤苦。sì suì néng gē ruò néng wǔ,mù cáo wèi shī yòu gū kǔ。
学成肯向泣春风,自有惊人人未许。xué chéng kěn xiàng qì chūn fēng,zì yǒu jīng rén rén wèi xǔ。
转徙张垣复上京,渐令燕赵闻其名。zhuǎn xǐ zhāng yuán fù shàng jīng,jiàn lìng yàn zhào wén qí míng。
时流为纂云红集,翻作梨园断肠声。shí liú wèi zuǎn yún hóng jí,fān zuò lí yuán duàn cháng shēng。
秦声直继陇西沉,已使龟年泪沾颔。qín shēng zhí jì lǒng xī chén,yǐ shǐ guī nián lèi zhān hàn。
掩抑初如猿狖鸣,倏若微风动葭菼。yǎn yì chū rú yuán yòu míng,shū ruò wēi fēng dòng jiā tǎn。
本来秦声恶激刺,转折抑扬易伤气。běn lái qín shēng è jī cì,zhuǎn zhé yì yáng yì shāng qì。
敛气四弦断复连,浮云柳絮随天地。liǎn qì sì xián duàn fù lián,fú yún liǔ xù suí tiān dì。
当其抗歌方上场,喧啾百鸟孤凤凰。dāng qí kàng gē fāng shàng chǎng,xuān jiū bǎi niǎo gū fèng huáng。
座中有客辄三叹,念奴能勿愁诸郎。zuò zhōng yǒu kè zhé sān tàn,niàn nú néng wù chóu zhū láng。
绝技谁知天果吝,朝月欢娱暗生叹。jué jì shuí zhī tiān guǒ lìn,cháo yuè huān yú àn shēng tàn。
回头不采山上蘼,遂至人间有恩怨。huí tóu bù cǎi shān shàng mí,suì zhì rén jiān yǒu ēn yuàn。
蛾眉谣诼渐纷纭,昔日丝桐今日焚。é méi yáo zhuó jiàn fēn yún,xī rì sī tóng jīn rì fén。
四筵顾曲谁相藉,夜半巾车去五云。sì yán gù qū shuí xiāng jí,yè bàn jīn chē qù wǔ yún。
是时寒柝摧残腊,旧苑沉沉马馺馺。shì shí hán tuò cuī cán là,jiù yuàn chén chén mǎ sà sà。
一客听歌犯雪行,蜡尽弦僵重呜唈。yī kè tīng gē fàn xuě xíng,là jǐn xián jiāng zhòng wū yì。
我来宣南垂五年,看花日日相流连。wǒ lái xuān nán chuí wǔ nián,kàn huā rì rì xiāng liú lián。
自从南归送诸大,独行不到寒葭前。zì cóng nán guī sòng zhū dà,dú xíng bù dào hán jiā qián。
剩与歌扬日再过,坐使景光疾如驮。shèng yǔ gē yáng rì zài guò,zuò shǐ jǐng guāng jí rú tuó。
今朝忽动羁旅心,谓善歌者无知音。jīn cháo hū dòng jī lǚ xīn,wèi shàn gē zhě wú zhī yīn。
秋娘如此亦飘泊,城南春树将成阴。qiū niáng rú cǐ yì piāo pō,chéng nán chūn shù jiāng chéng yīn。
猜您喜欢

秋夜赠贞壮

黄节

日日逢君潭水边,看花情态共茫然。rì rì féng jūn tán shuǐ biān,kàn huā qíng tài gòng máng rán。
宵寒尚待携持去,车过方知踯躅贤。xiāo hán shàng dài xié chí qù,chē guò fāng zhī zhí zhú xián。
老大怜渠庸自计,沉吟无意便成篇。lǎo dà lián qú yōng zì jì,chén yín wú yì biàn chéng piān。
将诗强为红颜解,此事他人恐不传。jiāng shī qiáng wèi hóng yán jiě,cǐ shì tā rén kǒng bù chuán。

中秋依韵和贞壮

黄节

但看明月百休思,晚过层阴甫阅时。dàn kàn míng yuè bǎi xiū sī,wǎn guò céng yīn fǔ yuè shí。
若以何年问今夕,且从天上说佳期。ruò yǐ hé nián wèn jīn xī,qiě cóng tiān shàng shuō jiā qī。
夜行早已辞多露,对坐吾犹叹孑遗。yè xíng zǎo yǐ cí duō lù,duì zuò wú yóu tàn jié yí。
一醉可招裙屐共,更携长句倒尘卮。yī zuì kě zhāo qún jī gòng,gèng xié zhǎng jù dào chén zhī。

陈树人旅日本三年,有书展转问讯,为答一首

黄节

湖舠旧迹寻常溯,老去争怜百未成。hú dāo jiù jì xún cháng sù,lǎo qù zhēng lián bǎi wèi chéng。
汝尚清勤犹昨日,近劳书问说平生。rǔ shàng qīng qín yóu zuó rì,jìn láo shū wèn shuō píng shēng。
心知违患宁能远,志不随人只独行。xīn zhī wéi huàn níng néng yuǎn,zhì bù suí rén zhǐ dú xíng。
何事三年终作客,此怀兼为告元瑛。hé shì sān nián zhōng zuò kè,cǐ huái jiān wèi gào yuán yīng。

江亭九日

黄节

带郭无山此独尊,登高吾已俯重门。dài guō wú shān cǐ dú zūn,dēng gāo wú yǐ fǔ zhòng mén。
三年京国伤秋客,九日江亭对酒言。sān nián jīng guó shāng qiū kè,jiǔ rì jiāng tíng duì jiǔ yán。
原草渐黄人亦瘁,霜花曾雨晚犹存。yuán cǎo jiàn huáng rén yì cuì,shuāng huā céng yǔ wǎn yóu cún。
朅来吟望嗟何似,寒雀争枝为暝喧。qiè lái yín wàng jiē hé shì,hán què zhēng zhī wèi míng xuān。

送贞壮南归

黄节

我尚栖迟在此邦,萧然来与话西窗。wǒ shàng qī chí zài cǐ bāng,xiāo rán lái yǔ huà xī chuāng。
寒秋昨夜初过雨,归梦从君共溯江。hán qiū zuó yè chū guò yǔ,guī mèng cóng jūn gòng sù jiāng。
瞠目绝尘知不反,举头当世未终降。chēng mù jué chén zhī bù fǎn,jǔ tóu dāng shì wèi zhōng jiàng。
冥鸿自远非无意,不为分携泪满腔。míng hóng zì yuǎn fēi wú yì,bù wèi fēn xié lèi mǎn qiāng。

九月二十五日京师蝗

黄节

西北偏灾复几春,东南大水见书频。xī běi piān zāi fù jǐ chūn,dōng nán dà shuǐ jiàn shū pín。
所嗟螟螣来何晚,终使京畿害略均。suǒ jiē míng tè lái hé wǎn,zhōng shǐ jīng jī hài lüè jūn。
名捕敢为天下计,厌禳难谢国中人。míng bǔ gǎn wèi tiān xià jì,yàn ráng nán xiè guó zhōng rén。
众农虚有登收望,未废豚蹄日飨神。zhòng nóng xū yǒu dēng shōu wàng,wèi fèi tún tí rì xiǎng shén。

社园看菊将雨始归

黄节

积困犹思一放吟,久晴今日独阴阴。jī kùn yóu sī yī fàng yín,jiǔ qíng jīn rì dú yīn yīn。
端知茗座无人过,为爱霜花故晚寻。duān zhī míng zuò wú rén guò,wèi ài shuāng huā gù wǎn xún。
一室坐怜秋色尽,众云能使落阳深。yī shì zuò lián qiū sè jǐn,zhòng yún néng shǐ luò yáng shēn。
多留亦叹成何意,乔木风巢有去禽。duō liú yì tàn chéng hé yì,qiáo mù fēng cháo yǒu qù qín。

雪朝

黄节

早雪敲窗研作冰,得诗何意起懵腾。zǎo xuě qiāo chuāng yán zuò bīng,dé shī hé yì qǐ měng téng。
袖间缩手如今日,竹外看花尚记曾。xiù jiān suō shǒu rú jīn rì,zhú wài kàn huā shàng jì céng。
御者欲僵吾辍驾,楼居能望晚慵登。yù zhě yù jiāng wú chuò jià,lóu jū néng wàng wǎn yōng dēng。
北芒亦有梁鸿叹,独未携家入霸陵。běi máng yì yǒu liáng hóng tàn,dú wèi xié jiā rù bà líng。

无题

黄节

深灯密幄坐寻常,已被旁人窥晚妆。shēn dēng mì wò zuò xún cháng,yǐ bèi páng rén kuī wǎn zhuāng。
却误嫁时为妇易,漫嘲邻女压针忙。què wù jià shí wèi fù yì,màn cháo lín nǚ yā zhēn máng。
得鱼赤尾吾知病,见叶黄芸汝或伤。dé yú chì wěi wú zhī bìng,jiàn yè huáng yún rǔ huò shāng。
负尽秋期是今夕,可能回忆十年强。fù jǐn qiū qī shì jīn xī,kě néng huí yì shí nián qiáng。

简瘿公

黄节

文章不朽关风节,士行从来乃国维。wén zhāng bù xiǔ guān fēng jié,shì xíng cóng lái nǎi guó wéi。
老辈主持原有责,时流薄弱岂云知。lǎo bèi zhǔ chí yuán yǒu zé,shí liú báo ruò qǐ yún zhī。
君于名德都交遍,事或非人莫强为。jūn yú míng dé dōu jiāo biàn,shì huò fēi rén mò qiáng wèi。
贾郭谊高犹见鄙,莱芜虽激可追思。jiǎ guō yì gāo yóu jiàn bǐ,lái wú suī jī kě zhuī sī。

闭门

黄节

闭门聊就熨炉温,朝报看馀一一燔。bì mén liáo jiù yùn lú wēn,cháo bào kàn yú yī yī fán。
不雪冬旸知有厉,未灯楼望及初昏。bù xuě dōng yáng zhī yǒu lì,wèi dēng lóu wàng jí chū hūn。
意摧百感将横决,天压重寒似乱原。yì cuī bǎi gǎn jiāng héng jué,tiān yā zhòng hán shì luàn yuán。
愁把老妻函卒读,破家谁为讼贫冤。chóu bǎ lǎo qī hán zú dú,pò jiā shuí wèi sòng pín yuān。

连夕观女优剧

黄节

众里收身道已孤,忍寒来看舞红毹。zhòng lǐ shōu shēn dào yǐ gū,rěn hán lái kàn wǔ hóng shū。
世犹毷氉当如是,国与俳优本不殊。shì yóu mào sào dāng rú shì,guó yǔ pái yōu běn bù shū。
擐甲上场成角戏,张灯连院为群姝。huàn jiǎ shàng chǎng chéng jiǎo xì,zhāng dēng lián yuàn wèi qún shū。
关怀独在闻歌后,可是旁观未察余。guān huái dú zài wén gē hòu,kě shì páng guān wèi chá yú。

过社园梅花未开

黄节

道出南城遽折回,入门初谓见花开。dào chū nán chéng jù zhé huí,rù mén chū wèi jiàn huā kāi。
兼旬渴为今朝乐,他日强于雪后来。jiān xún kě wèi jīn cháo lè,tā rì qiáng yú xuě hòu lái。
已放一寒收宿腊,未逢馀客共深杯。yǐ fàng yī hán shōu sù là,wèi féng yú kè gòng shēn bēi。
人生失意宁逾此,负我殷勤况是梅。rén shēng shī yì níng yú cǐ,fù wǒ yīn qín kuàng shì méi。

残梅

黄节

今朝寂寂怀江国,独为题诗亦意阑。jīn cháo jì jì huái jiāng guó,dú wèi tí shī yì yì lán。
一雪助花消朔气,无人倚竹共天寒。yī xuě zhù huā xiāo shuò qì,wú rén yǐ zhú gòng tiān hán。
馀枝偃蹇充瓶活,数树支持抵腊看。yú zhī yǎn jiǎn chōng píng huó,shù shù zhī chí dǐ là kàn。
何与空山林际鹤,亦捎零羽断飞翰。hé yǔ kōng shān lín jì hè,yì shāo líng yǔ duàn fēi hàn。

十二月二十九日,与栽甫登江亭,忆去年此日为后山逝日,设祭法源寺。与会者惟贞壮南归,今此事亦不再矣。因为诗寄之

黄节

二客江亭话去年,今朝吟祭后山篇。èr kè jiāng tíng huà qù nián,jīn cháo yín jì hòu shān piān。
更无一事能经岁,可叹前人有独贤。gèng wú yī shì néng jīng suì,kě tàn qián rén yǒu dú xián。
忆子梦回湖上路,迨春冰解直沽船。yì zi mèng huí hú shàng lù,dài chūn bīng jiě zhí gū chuán。
残邮若递今朝讯,诗在芦根积雪边。cán yóu ruò dì jīn cháo xùn,shī zài lú gēn jī xuě biān。