古诗词

秋娘曲京师菊部杜云红善秦声奏技中和园为怨众所排转徙塞外予独因之有漂泊之感为作此曲

黄节

九城歌管呕哑喧,一月不踏中和园。jiǔ chéng gē guǎn ǒu yǎ xuān,yī yuè bù tà zhōng hé yuán。
秋娘妙曲众弗贵,世间美恶宁足论。qiū niáng miào qū zhòng fú guì,shì jiān měi è níng zú lùn。
春宵深雪对桦烛,沉吟为作秋娘曲。chūn xiāo shēn xuě duì huà zhú,chén yín wèi zuò qiū niáng qū。
信是无聊亦有涯,漫引秋思入弦轴。xìn shì wú liáo yì yǒu yá,màn yǐn qiū sī rù xián zhóu。
浣花有女出津沽,垂髫出上红氍毹。huàn huā yǒu nǚ chū jīn gū,chuí tiáo chū shàng hóng qú shū。
向人妮妮儿女语,清于调舌黄莺雏。xiàng rén nī nī ér nǚ yǔ,qīng yú diào shé huáng yīng chú。
四岁能歌弱能舞,穆曹为师幼孤苦。sì suì néng gē ruò néng wǔ,mù cáo wèi shī yòu gū kǔ。
学成肯向泣春风,自有惊人人未许。xué chéng kěn xiàng qì chūn fēng,zì yǒu jīng rén rén wèi xǔ。
转徙张垣复上京,渐令燕赵闻其名。zhuǎn xǐ zhāng yuán fù shàng jīng,jiàn lìng yàn zhào wén qí míng。
时流为纂云红集,翻作梨园断肠声。shí liú wèi zuǎn yún hóng jí,fān zuò lí yuán duàn cháng shēng。
秦声直继陇西沉,已使龟年泪沾颔。qín shēng zhí jì lǒng xī chén,yǐ shǐ guī nián lèi zhān hàn。
掩抑初如猿狖鸣,倏若微风动葭菼。yǎn yì chū rú yuán yòu míng,shū ruò wēi fēng dòng jiā tǎn。
本来秦声恶激刺,转折抑扬易伤气。běn lái qín shēng è jī cì,zhuǎn zhé yì yáng yì shāng qì。
敛气四弦断复连,浮云柳絮随天地。liǎn qì sì xián duàn fù lián,fú yún liǔ xù suí tiān dì。
当其抗歌方上场,喧啾百鸟孤凤凰。dāng qí kàng gē fāng shàng chǎng,xuān jiū bǎi niǎo gū fèng huáng。
座中有客辄三叹,念奴能勿愁诸郎。zuò zhōng yǒu kè zhé sān tàn,niàn nú néng wù chóu zhū láng。
绝技谁知天果吝,朝月欢娱暗生叹。jué jì shuí zhī tiān guǒ lìn,cháo yuè huān yú àn shēng tàn。
回头不采山上蘼,遂至人间有恩怨。huí tóu bù cǎi shān shàng mí,suì zhì rén jiān yǒu ēn yuàn。
蛾眉谣诼渐纷纭,昔日丝桐今日焚。é méi yáo zhuó jiàn fēn yún,xī rì sī tóng jīn rì fén。
四筵顾曲谁相藉,夜半巾车去五云。sì yán gù qū shuí xiāng jí,yè bàn jīn chē qù wǔ yún。
是时寒柝摧残腊,旧苑沉沉马馺馺。shì shí hán tuò cuī cán là,jiù yuàn chén chén mǎ sà sà。
一客听歌犯雪行,蜡尽弦僵重呜唈。yī kè tīng gē fàn xuě xíng,là jǐn xián jiāng zhòng wū yì。
我来宣南垂五年,看花日日相流连。wǒ lái xuān nán chuí wǔ nián,kàn huā rì rì xiāng liú lián。
自从南归送诸大,独行不到寒葭前。zì cóng nán guī sòng zhū dà,dú xíng bù dào hán jiā qián。
剩与歌扬日再过,坐使景光疾如驮。shèng yǔ gē yáng rì zài guò,zuò shǐ jǐng guāng jí rú tuó。
今朝忽动羁旅心,谓善歌者无知音。jīn cháo hū dòng jī lǚ xīn,wèi shàn gē zhě wú zhī yīn。
秋娘如此亦飘泊,城南春树将成阴。qiū niáng rú cǐ yì piāo pō,chéng nán chūn shù jiāng chéng yīn。
猜您喜欢

社园送栽甫南归

黄节

近事今朝足动心,不为伤别却成吟。jìn shì jīn cháo zú dòng xīn,bù wèi shāng bié què chéng yín。
乱离未废论诗志,徙倚惟看过午阴。luàn lí wèi fèi lùn shī zhì,xǐ yǐ wéi kàn guò wǔ yīn。
与子杯觞宜各尽,异时江海可相寻。yǔ zi bēi shāng yí gè jǐn,yì shí jiāng hǎi kě xiāng xún。
野荷自占方池曲,讵抵临流一往深。yě hé zì zhàn fāng chí qū,jù dǐ lín liú yī wǎng shēn。

沪江重晤秋枚

黄节

国事如斯岂所期,当年与子辨华夷。guó shì rú sī qǐ suǒ qī,dāng nián yǔ zi biàn huá yí。
数人心力能回变,廿载流光坐致悲。shù rén xīn lì néng huí biàn,niàn zài liú guāng zuò zhì bēi。
不反江河仍日下,每闻风雨动吾思。bù fǎn jiāng hé réng rì xià,měi wén fēng yǔ dòng wú sī。
重逢莫作蹉跎语,正为栖栖在乱离。zhòng féng mò zuò cuō tuó yǔ,zhèng wèi qī qī zài luàn lí。

宾虹为贞壮画杨花图予题一律

黄节

且从湖上说宣南,别后能为数日谭。qiě cóng hú shàng shuō xuān nán,bié hòu néng wèi shù rì tán。
汝已杨花伤逝水,我才秋梦了优昙。rǔ yǐ yáng huā shāng shì shuǐ,wǒ cái qiū mèng le yōu tán。
两人结习今俱尽,一世沉冥孰更堪。liǎng rén jié xí jīn jù jǐn,yī shì chén míng shú gèng kān。
闲却夏来劳倦意,坐看山翠作浮岚。xián què xià lái láo juàn yì,zuò kàn shān cuì zuò fú lán。

湖上示宾虹并简贞壮

黄节

谁喻湖干伫立人,才从江上息车尘。shuí yù hú gàn zhù lì rén,cái cóng jiāng shàng xī chē chén。
来寻种蠡图存地,少聚萍蓬遇合身。lái xún zhǒng lí tú cún dì,shǎo jù píng péng yù hé shēn。
长客自嗟逾壮后,好山难买避兵邻。zhǎng kè zì jiē yú zhuàng hòu,hǎo shān nán mǎi bì bīng lín。
眼前菱藕鱼虾美,不识他年孰主宾。yǎn qián líng ǒu yú xiā měi,bù shí tā nián shú zhǔ bīn。

江干与宾虹视曼殊殡

黄节

一棺江舍未经时,冒暑来寻或有知。yī guān jiāng shě wèi jīng shí,mào shǔ lái xún huò yǒu zhī。
已负死生元伯语,所哀尘露步兵诗。yǐ fù sǐ shēng yuán bó yǔ,suǒ āi chén lù bù bīng shī。
尺书病革犹相问,晚岁楼居不可期。chǐ shū bìng gé yóu xiāng wèn,wǎn suì lóu jū bù kě qī。
只有茫茫忧患意,乱蝉斜照共衔悲。zhǐ yǒu máng máng yōu huàn yì,luàn chán xié zhào gòng xián bēi。

粤俗乞巧以六夕,戊午七月六日为阳历八月十二日。是夕宣南灯火灿然,不缘乞巧。予记以诗,分寄贞壮、宾虹

黄节

郁郁奇情人怨思,初秋风露已凄其。yù yù qí qíng rén yuàn sī,chū qiū fēng lù yǐ qī qí。
更无可语今宵事,剩欲新题别后诗。gèng wú kě yǔ jīn xiāo shì,shèng yù xīn tí bié hòu shī。
北俗岁时异荆楚,南城灯烛动车旗。běi sú suì shí yì jīng chǔ,nán chéng dēng zhú dòng chē qí。
未殊作兴缘嘉会,惟有键关倦客知。wèi shū zuò xīng yuán jiā huì,wéi yǒu jiàn guān juàn kè zhī。

答秋湄书意

黄节

负手花前意自深,晚秋蝉吹久消沉。fù shǒu huā qián yì zì shēn,wǎn qiū chán chuī jiǔ xiāo chén。
端知人事如流水,竟为来书一动心。duān zhī rén shì rú liú shuǐ,jìng wèi lái shū yī dòng xīn。
怫郁与愁谁可辨,爱痴为职岂能任。fú yù yǔ chóu shuí kě biàn,ài chī wèi zhí qǐ néng rèn。
壮怀待尽中年后,此语凭君作报音。zhuàng huái dài jǐn zhōng nián hòu,cǐ yǔ píng jūn zuò bào yīn。

九日卧病时甫自津沽归道遇故人南来

黄节

倦客无家病失依,孤斋九日正添衣。juàn kè wú jiā bìng shī yī,gū zhāi jiǔ rì zhèng tiān yī。
登高坐废江亭约,访旧才从沽上归。dēng gāo zuò fèi jiāng tíng yuē,fǎng jiù cái cóng gū shàng guī。
秋后风怀人比菊,梦中乡事柳成围。qiū hòu fēng huái rén bǐ jú,mèng zhōng xiāng shì liǔ chéng wéi。
何嫌药裹非良饵,自惜闲身昼掩扉。hé xián yào guǒ fēi liáng ěr,zì xī xián shēn zhòu yǎn fēi。

都门遇何剑吴

黄节

五年北客伤时语,一日逢君语更深。wǔ nián běi kè shāng shí yǔ,yī rì féng jūn yǔ gèng shēn。
丛菊晚华秋欲尽,九城寒气雨初沉。cóng jú wǎn huá qiū yù jǐn,jiǔ chéng hán qì yǔ chū chén。
可怜赤手拿龙学,只付黄金买醉吟。kě lián chì shǒu ná lóng xué,zhǐ fù huáng jīn mǎi zuì yín。
莫问归期且言别,依依玄鸟向阳心。mò wèn guī qī qiě yán bié,yī yī xuán niǎo xiàng yáng xīn。

答胡夔文赠韵

黄节

坐闻世论日腾哗,倦客哀时信靡涯。zuò wén shì lùn rì téng huā,juàn kè āi shí xìn mí yá。
独对古人称后死,岂知亡国在官邪。dú duì gǔ rén chēng hòu sǐ,qǐ zhī wáng guó zài guān xié。
萧条徐泗君安往,惙怛东南各有家。xiāo tiáo xú sì jūn ān wǎng,chuò dá dōng nán gè yǒu jiā。
解说赠诗沉痛意,未甘长此托看花。jiě shuō zèng shī chén tòng yì,wèi gān zhǎng cǐ tuō kàn huā。

题揭阳姚君悫秋园

黄节

七年北客吾何寄,君亦有园归未能。qī nián běi kè wú hé jì,jūn yì yǒu yuán guī wèi néng。
平昔山中数幽子,朅来海上一行縢。píng xī shān zhōng shù yōu zi,qiè lái hǎi shàng yī xíng téng。
后期息壤诗迟报,春尽看花事独增。hòu qī xī rǎng shī chí bào,chūn jǐn kàn huā shì dú zēng。
不觉明朝又寒食,眼前风絮日飞腾。bù jué míng cháo yòu hán shí,yǎn qián fēng xù rì fēi téng。

春尽日出游

黄节

念乱忧生已不任,尔来多负看花心。niàn luàn yōu shēng yǐ bù rèn,ěr lái duō fù kàn huā xīn。
晚收桑柘怜农事,坐阅溪山换醉吟。wǎn shōu sāng zhè lián nóng shì,zuò yuè xī shān huàn zuì yín。
怀抱略陈从得句,暄晴不定始成阴。huái bào lüè chén cóng dé jù,xuān qíng bù dìng shǐ chéng yīn。
忽闻啼鴂惊春去,芳草无人且独寻。hū wén tí jué jīng chūn qù,fāng cǎo wú rén qiě dú xún。

端阳日定之过谭因述旧事为诗

黄节

三年回首端阳日,疏雨城东一款扉。sān nián huí shǒu duān yáng rì,shū yǔ chéng dōng yī kuǎn fēi。
堆几枇杷共青李,拂窗杨柳间红帏。duī jǐ pí pá gòng qīng lǐ,fú chuāng yáng liǔ jiān hóng wéi。
寻常事过平时忆,老大忧来节物非。xún cháng shì guò píng shí yì,lǎo dà yōu lái jié wù fēi。
何必更陈天下计,为君微醉语歔欷。hé bì gèng chén tiān xià jì,wèi jūn wēi zuì yǔ xū xī。

寓斋雨中

黄节

一雨芭蕉偃蹇存,故留深翠覆墙根。yī yǔ bā jiāo yǎn jiǎn cún,gù liú shēn cuì fù qiáng gēn。
晴连密竹凉生瓦,晚爱馀花寂闭门。qíng lián mì zhú liáng shēng wǎ,wǎn ài yú huā jì bì mén。
数日积阴能敌暑,小园吾事更添樽。shù rì jī yīn néng dí shǔ,xiǎo yuán wú shì gèng tiān zūn。
旁人已笑先生懒,自谓平居在不言。páng rén yǐ xiào xiān shēng lǎn,zì wèi píng jū zài bù yán。

梁仲策以其伯兄卓如所书“太公哀启”及汤觉顿“蔡松坡祭文”合装一卷名曰《攒泪帖》求题

黄节

述哀家园忍重论,墨沈犹新泪亦温。shù āi jiā yuán rěn zhòng lùn,mò shěn yóu xīn lèi yì wēn。
宁比庐陵阡表痛,略同河曲寓书言。níng bǐ lú líng qiān biǎo tòng,lüè tóng hé qū yù shū yán。
固知信友方为孝,不独因文得幸存。gù zhī xìn yǒu fāng wèi xiào,bù dú yīn wén dé xìng cún。
犹记项城称帝事,已牵时难入私恩。yóu jì xiàng chéng chēng dì shì,yǐ qiān shí nán rù sī ēn。