古诗词

秋娘曲京师菊部杜云红善秦声奏技中和园为怨众所排转徙塞外予独因之有漂泊之感为作此曲

黄节

九城歌管呕哑喧,一月不踏中和园。jiǔ chéng gē guǎn ǒu yǎ xuān,yī yuè bù tà zhōng hé yuán。
秋娘妙曲众弗贵,世间美恶宁足论。qiū niáng miào qū zhòng fú guì,shì jiān měi è níng zú lùn。
春宵深雪对桦烛,沉吟为作秋娘曲。chūn xiāo shēn xuě duì huà zhú,chén yín wèi zuò qiū niáng qū。
信是无聊亦有涯,漫引秋思入弦轴。xìn shì wú liáo yì yǒu yá,màn yǐn qiū sī rù xián zhóu。
浣花有女出津沽,垂髫出上红氍毹。huàn huā yǒu nǚ chū jīn gū,chuí tiáo chū shàng hóng qú shū。
向人妮妮儿女语,清于调舌黄莺雏。xiàng rén nī nī ér nǚ yǔ,qīng yú diào shé huáng yīng chú。
四岁能歌弱能舞,穆曹为师幼孤苦。sì suì néng gē ruò néng wǔ,mù cáo wèi shī yòu gū kǔ。
学成肯向泣春风,自有惊人人未许。xué chéng kěn xiàng qì chūn fēng,zì yǒu jīng rén rén wèi xǔ。
转徙张垣复上京,渐令燕赵闻其名。zhuǎn xǐ zhāng yuán fù shàng jīng,jiàn lìng yàn zhào wén qí míng。
时流为纂云红集,翻作梨园断肠声。shí liú wèi zuǎn yún hóng jí,fān zuò lí yuán duàn cháng shēng。
秦声直继陇西沉,已使龟年泪沾颔。qín shēng zhí jì lǒng xī chén,yǐ shǐ guī nián lèi zhān hàn。
掩抑初如猿狖鸣,倏若微风动葭菼。yǎn yì chū rú yuán yòu míng,shū ruò wēi fēng dòng jiā tǎn。
本来秦声恶激刺,转折抑扬易伤气。běn lái qín shēng è jī cì,zhuǎn zhé yì yáng yì shāng qì。
敛气四弦断复连,浮云柳絮随天地。liǎn qì sì xián duàn fù lián,fú yún liǔ xù suí tiān dì。
当其抗歌方上场,喧啾百鸟孤凤凰。dāng qí kàng gē fāng shàng chǎng,xuān jiū bǎi niǎo gū fèng huáng。
座中有客辄三叹,念奴能勿愁诸郎。zuò zhōng yǒu kè zhé sān tàn,niàn nú néng wù chóu zhū láng。
绝技谁知天果吝,朝月欢娱暗生叹。jué jì shuí zhī tiān guǒ lìn,cháo yuè huān yú àn shēng tàn。
回头不采山上蘼,遂至人间有恩怨。huí tóu bù cǎi shān shàng mí,suì zhì rén jiān yǒu ēn yuàn。
蛾眉谣诼渐纷纭,昔日丝桐今日焚。é méi yáo zhuó jiàn fēn yún,xī rì sī tóng jīn rì fén。
四筵顾曲谁相藉,夜半巾车去五云。sì yán gù qū shuí xiāng jí,yè bàn jīn chē qù wǔ yún。
是时寒柝摧残腊,旧苑沉沉马馺馺。shì shí hán tuò cuī cán là,jiù yuàn chén chén mǎ sà sà。
一客听歌犯雪行,蜡尽弦僵重呜唈。yī kè tīng gē fàn xuě xíng,là jǐn xián jiāng zhòng wū yì。
我来宣南垂五年,看花日日相流连。wǒ lái xuān nán chuí wǔ nián,kàn huā rì rì xiāng liú lián。
自从南归送诸大,独行不到寒葭前。zì cóng nán guī sòng zhū dà,dú xíng bù dào hán jiā qián。
剩与歌扬日再过,坐使景光疾如驮。shèng yǔ gē yáng rì zài guò,zuò shǐ jǐng guāng jí rú tuó。
今朝忽动羁旅心,谓善歌者无知音。jīn cháo hū dòng jī lǚ xīn,wèi shàn gē zhě wú zhī yīn。
秋娘如此亦飘泊,城南春树将成阴。qiū niáng rú cǐ yì piāo pō,chéng nán chūn shù jiāng chéng yīn。
猜您喜欢

崇效寺对牡丹作

黄节

四年北客及花时,不负春明赖有诗。sì nián běi kè jí huā shí,bù fù chūn míng lài yǒu shī。
独往也随倾国后,正开宁叹折枝迟。dú wǎng yě suí qīng guó hòu,zhèng kāi níng tàn zhé zhī chí。
匆匆着意终何寄,恝恝为欢亦自知。cōng cōng zhe yì zhōng hé jì,jiá jiá wèi huān yì zì zhī。
遗世未能吾似汝,蝶阑华晚更犹疑。yí shì wèi néng wú shì rǔ,dié lán huá wǎn gèng yóu yí。

阻兵津沽雨中有寄

黄节

十日阻兵沽上雨,萧然一榻意何如。shí rì zǔ bīng gū shàng yǔ,xiāo rán yī tà yì hé rú。
吾言已验当垂别,京国初违遂阔疏。wú yán yǐ yàn dāng chuí bié,jīng guó chū wéi suì kuò shū。
向牖冻蝇祛未去,寓书残墨劣无馀。xiàng yǒu dòng yíng qū wèi qù,yù shū cán mò liè wú yú。
云何更尽今朝事,还为思君讯起居。yún hé gèng jǐn jīn cháo shì,hái wèi sī jūn xùn qǐ jū。

和栽甫雨夜韵

黄节

旧家池馆生青草,已似碧山题草窗。jiù jiā chí guǎn shēng qīng cǎo,yǐ shì bì shān tí cǎo chuāng。
坐阅废兴如雨过,直疑霖潦挟城降。zuò yuè fèi xīng rú yǔ guò,zhí yí lín lǎo xié chéng jiàng。
宵分无寐惟敧枕,乱后言归欲涉江。xiāo fēn wú mèi wéi jī zhěn,luàn hòu yán guī yù shè jiāng。
我亦樊川嗟落魄,杜秋词曲不成腔。wǒ yì fán chuān jiē luò pò,dù qiū cí qū bù chéng qiāng。

七月十六日雨中作

黄节

积雨宁愁坐闭门,剪灯无语已黄昏。jī yǔ níng chóu zuò bì mén,jiǎn dēng wú yǔ yǐ huáng hūn。
窅然涪水诗千首,远与彭城溯一源。yǎo rán fú shuǐ shī qiān shǒu,yuǎn yǔ péng chéng sù yī yuán。
得句最为天下士,感秋聊借晚来尊。dé jù zuì wèi tiān xià shì,gǎn qiū liáo jiè wǎn lái zūn。
世间何事堪排遣,未了前贤此日恩。shì jiān hé shì kān pái qiǎn,wèi le qián xián cǐ rì ēn。

题王椒畦绘文选楼图

黄节

遗书剩说研经室,揽古虚寻文选楼。yí shū shèng shuō yán jīng shì,lǎn gǔ xū xún wén xuǎn lóu。
天下殚残何所极,画中模想已无由。tiān xià dān cán hé suǒ jí,huà zhōng mó xiǎng yǐ wú yóu。
承平一老嗟才尽,著作当时与世休。chéng píng yī lǎo jiē cái jǐn,zhù zuò dāng shí yǔ shì xiū。
最忆越台秋祭日,瓣香吾独溯贤流。zuì yì yuè tái qiū jì rì,bàn xiāng wú dú sù xián liú。

秋娘病起登台和瘿公韵

黄节

当场百感何言说,咫尺宁非晤语难。dāng chǎng bǎi gǎn hé yán shuō,zhǐ chǐ níng fēi wù yǔ nán。
乍见始知无恙在,病归犹阻别时看。zhà jiàn shǐ zhī wú yàng zài,bìng guī yóu zǔ bié shí kàn。
雕笼细羽翀霄气,霜菊初花近节寒。diāo lóng xì yǔ chōng xiāo qì,shuāng jú chū huā jìn jié hán。
只此平生珍重意,为渠排日强为欢。zhǐ cǐ píng shēng zhēn zhòng yì,wèi qú pái rì qiáng wèi huān。

万生园赏菊赋呈节庵先生

黄节

及秋来共赏花尊,已过重阳菊始繁。jí qiū lái gòng shǎng huā zūn,yǐ guò zhòng yáng jú shǐ fán。
草木自荣霜后气,泽陂能纳国中喧。cǎo mù zì róng shuāng hòu qì,zé bēi néng nà guó zhōng xuān。
坐娱光景宜吟醉,暂绝风埃得晤言。zuò yú guāng jǐng yí yín zuì,zàn jué fēng āi dé wù yán。
不似昔年诗社日,追陪重辟抗风轩。bù shì xī nián shī shè rì,zhuī péi zhòng pì kàng fēng xuān。

和瘿公自在一首韵

黄节

冬尽寒梅已报春,五年北客坐因循。dōng jǐn hán méi yǐ bào chūn,wǔ nián běi kè zuò yīn xún。
固知行乐非为晚,其奈多忧日中人。gù zhī xíng lè fēi wèi wǎn,qí nài duō yōu rì zhōng rén。
闵马识时惟说学,史云于世殆无亲。mǐn mǎ shí shí wéi shuō xué,shǐ yún yú shì dài wú qīn。
放怀自有平生志,听曲看花亦绝伦。fàng huái zì yǒu píng shēng zhì,tīng qū kàn huā yì jué lún。

元日晓起乘车至长辛店

黄节

秃树新阳不蔽车,万家初动岁声馀。tū shù xīn yáng bù bì chē,wàn jiā chū dòng suì shēng yú。
客行京国今朝早,坐看西山晓色舒。kè xíng jīng guó jīn cháo zǎo,zuò kàn xī shān xiǎo sè shū。
往迹自知成跅弛,世图真可辍耰锄。wǎng jì zì zhī chéng tuò chí,shì tú zhēn kě chuò yōu chú。
寻常了却终年事,来买荒村雪后蔬。xún cháng le què zhōng nián shì,lái mǎi huāng cūn xuě hòu shū。

和栽甫见寄韵

黄节

避世无能学孔宾,复怜碌碌或因人。bì shì wú néng xué kǒng bīn,fù lián lù lù huò yīn rén。
一从去里长为客,犹是深居日饮醇。yī cóng qù lǐ zhǎng wèi kè,yóu shì shēn jū rì yǐn chún。
大海潜鳞初遇子,下风乔木各存身。dà hǎi qián lín chū yù zi,xià fēng qiáo mù gè cún shēn。
闭门索句终何补,未若称诗到小旻。bì mén suǒ jù zhōng hé bǔ,wèi ruò chēng shī dào xiǎo mín。

崇效寺对牡丹作三首

黄节

十年一梦似樊川,今日看花更惘然。shí nián yī mèng shì fán chuān,jīn rì kàn huā gèng wǎng rán。
雪里追欢常烛尽,楼头重见在春先。xuě lǐ zhuī huān cháng zhú jǐn,lóu tóu zhòng jiàn zài chūn xiān。
抚时慨叹吾何及,著语芳菲意莫传。fǔ shí kǎi tàn wú hé jí,zhù yǔ fāng fēi yì mò chuán。
惟有旧邻栖凤地,绿阴连树屋东偏。wéi yǒu jiù lín qī fèng dì,lǜ yīn lián shù wū dōng piān。

崇效寺对牡丹作三首

黄节

欲写秋棠托怨诽,当春犹为叩僧扉。yù xiě qiū táng tuō yuàn fěi,dāng chūn yóu wèi kòu sēng fēi。
异时晼晚思初见,一别淹迟病始归。yì shí wǎn wǎn sī chū jiàn,yī bié yān chí bìng shǐ guī。
我意自疏原未已,曲终人远竟长违。wǒ yì zì shū yuán wèi yǐ,qū zhōng rén yuǎn jìng zhǎng wéi。
谁怜昌谷诗心苦,蜀国弦孤事益非。shuí lián chāng gǔ shī xīn kǔ,shǔ guó xián gū shì yì fēi。

崇效寺对牡丹作三首

黄节

违弃何堪赋改求,采兰屈子日繁忧。wéi qì hé kān fù gǎi qiú,cǎi lán qū zi rì fán yōu。
独哀芜秽洵吾道,自惜铅华为汝谋。dú āi wú huì xún wú dào,zì xī qiān huá wèi rǔ móu。
顾景不常春易去,愿天为美雨旋收。gù jǐng bù cháng chūn yì qù,yuàn tiān wèi měi yǔ xuán shōu。
稼轩原有飘零感,蝶恋花词只是愁。jià xuān yuán yǒu piāo líng gǎn,dié liàn huā cí zhǐ shì chóu。

春尽日园坐成吟

黄节

独来亭榭晚苍苍,渐见游人归径忙。dú lái tíng xiè wǎn cāng cāng,jiàn jiàn yóu rén guī jìng máng。
林鸟静能窥客坐,野花长欲过春桑。lín niǎo jìng néng kuī kè zuò,yě huā zhǎng yù guò chūn sāng。
天时物态真何极,世事身谋早已详。tiān shí wù tài zhēn hé jí,shì shì shēn móu zǎo yǐ xiáng。
闲里一诗收拾尽,自浇茶碗更平章。xián lǐ yī shī shōu shí jǐn,zì jiāo chá wǎn gèng píng zhāng。

偶成

黄节

坐对苍松独远思,岂堪吾世更陈辞。zuò duì cāng sōng dú yuǎn sī,qǐ kān wú shì gèng chén cí。
未遑终食恒三叹,何待将归有五噫。wèi huáng zhōng shí héng sān tàn,hé dài jiāng guī yǒu wǔ yī。
放眼尚难嵇叔夜,俱飞宁与李骞期。fàng yǎn shàng nán jī shū yè,jù fēi níng yǔ lǐ qiān qī。
生平越石轻相许,不似卢谌昔赠诗。shēng píng yuè shí qīng xiāng xǔ,bù shì lú chén xī zèng shī。